Huyền Học Cứu Vớt Giới Giải Trí

Chương 3: Họa huyết quang

《Nhân vật chính tam giác tình yêu - Nam tiểu tam Lục Huyền xuất hiện, vì sao trên tay có vết thương?》 — Hình minh họa N tấm. Chủ yếu tập trung vào hình ảnh. Có lẽ biên kịch không đủ khả năng nên không viết được một câu chuyện bi thương đúng nghĩa.

《Tự sát? Là vì người thứ ba này cảm thấy hổ thẹn? Hay vì bị cướp mất người yêu nên không còn luyến tiếc mà sống?》 — Tự công tự thụ, nam tiểu tam vẫn là "kẻ thứ ba", đây là một đề tài tranh luận rất thú vị.

《Lục Huyền xuất hiện dưới chung cư, vết thương trên tay nhìn mà rợn người, sắc mặt tái nhợt, như thể có thể gục xuống bất cứ lúc nào.》 — Hình minh họa N tấm, chủ yếu lấy hình ảnh làm trọng tâm. Có lẽ biên kịch năng lực có hạn, không thể viết ra một câu chuyện bi thương hoàn chỉnh.

《Tự sát? Mặt biến sắc? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?》 — Thao thao bất tuyệt, nói năng đầy khí thế, như thể biên kịch chính là Lục Huyền, miêu tả quá trình biến đổi tâm lý vô cùng sống động.

《Lục Huyền trước và sau khác biệt rõ rệt, nói cho bạn biết bệnh viện thẩm mỹ nào mới thực sự giỏi!》 — Quảng cáo thẩm mỹ viện.

《Kỹ thuật thẩm mỹ hiện nay thực sự đỉnh cao, nhìn Lục Huyền sau khi chỉnh sửa như lột xác hoàn toàn. Tuy nhiên, cũng có diễn viên sau khi phẫu thuật thẩm mỹ lại khiến cả khuôn mặt bị phá hủy.》 — Không có mặt tại hiện trường, chỉ ăn cắp vài tấm ảnh, rồi so sánh ảnh "trước và sau" của các diễn viên khác để tranh thủ cọ một đợt nhiệt.

Chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, tin tức về việc Lục Huyền tự sát bằng cách cắt cổ tay đã lan truyền khắp mạng xã hội. Có người chỉ muốn lợi dụng để tăng lưu lượng trang web, có người nghiêm túc phân tích, nhưng phần lớn vẫn tập trung vào việc dẫm đạp An Dương và Bối Thư Thư.

Không phải vì danh tiếng của Lục Huyền tốt đẹp gì, mà đơn giản là danh tiếng của hai người kia còn lớn hơn, dẫm họ có thể kéo theo không ít sự chú ý và lưu lượng truy cập.

Tuy nhiên, để tránh phản tác dụng, những người dẫm đạp công khai lẫn ngầm đều rất khéo léo. Họ dùng cách lập lờ, phần lớn đội lốt "người qua đường chính nghĩa" để đóng vai thám tử, không vạch trần chân tướng thật hay giả. Thế nên dù fan có muốn chửi, cũng chẳng tìm được ai mà chửi.

Thế nhưng khi tin tức trên mạng bắt đầu lan truyền mạnh mẽ, Lục Huyền đã sớm đến phòng khám băng bó vết thương trên tay và lấy thêm một ít thuốc bổ máu.

"Chàng trai à, cậu còn trẻ như vậy, sao lại nghĩ quẩn như thế? Về sau đừng lấy mạng sống ra đùa giỡn nữa." Bác sĩ băng bó nhẹ nhàng khuyên nhủ.

Lục Huyền ngẩng đầu, nghiêm túc nói: "Hôm nay tôi gặp họa huyết quang, phiền bác sĩ lấy thêm ít băng gạc và thuốc cầm máu giúp tôi."

"Hả?" Bác sĩ sửng sốt.

"Ừm." Lục Huyền gật đầu, lịch sự nói: "Làm phiền bác sĩ."

"À... được rồi, cậu chờ chút. Dù có bị thương nữa hay không, trong nhà cũng nên có sẵn băng gạc và thuốc cầm máu để phòng hờ." Bác sĩ xoay người lấy đồ từ trong tủ, rồi đưa cho cậu, "Đây là băng gạc miếng, đây là thuốc cầm máu, còn đây là cuộn băng gạc, có thể để trong tủ thuốc gia đình."

"Cảm ơn bác sĩ." Vẻ mặt Lục Huyền nghiêm túc nói lời cảm ơn, sau khi thanh toán xong, cậu xách đồ trở về chung cư.

Trước cửa chung cư không còn ai, lần này Lục Huyền thuận lợi đi vào trong. Nhưng chưa kịp ngồi xuống bao lâu, chuông cửa đã vang lên liên hồi.

"Lục Huyền, mở cửa mau!!!"

Tiếng đập cửa dồn dập vang lên cùng lúc.

Lục Huyền bất đắc dĩ đứng dậy, đi ra mở cửa rồi nghiêng người sang một bên.

Người bên ngoài vì quá sốt ruột đập cửa, lúc cửa vừa mở đã mất đà chúi về phía trước, loạng choạng vài bước mới đứng vững. Khi nhìn thấy Lục Huyền, người đó đang định lớn tiếng trách mắng, nhưng ánh mắt chợt dừng lại trên bàn tay cậu.

"Cậu bị thương sao?"

"Thật sự cắt cổ tay tự sát à?" Người đối diện liếc nhìn vết thương trên cổ tay Lục Huyền, trong mắt đầy vẻ không hài lòng.

"Trước đây thì đúng." Lục Huyền thản nhiên nói, sau đó đóng cửa, xoay người đi vào nhà.

Cùng lúc đó, cậu cũng nhận ra người trước mặt là ai — người đại diện của nguyên chủ, Đường Thu.

"Trước đây thì đúng? Nói cách khác, cậu thật sự tự sát vì cái tên tra nam An Dương đó?" Đường Thu vội vàng đuổi theo, tức đến mức suýt hộc máu: "Chị đã sớm nói với cậu đừng dính dáng đến An Dương nữa, vậy mà cậu không chịu nghe! Bây giờ thì hay rồi! Có phải đợi đến khi nào cậu thực sự tìm đường ch.ết rồi mới chịu dừng lại không?"

"Đã tìm đường chết rồi." Lục Huyền hạ giọng nói, vì cậu đã tiễn người đó đi đầu thai.

"Cậu nói cái gì?" Đường Thu hỏi lại nhưng không quá để tâm, lập tức bộc phát một tràng chất vấn: "Nói xem nào, cậu rảnh rỗi không có việc gì làm lại đi chỉnh mặt, chỉnh thì chỉnh, ít nhất cũng nên sửa vừa phải một chút chứ! Nhìn cậu bây giờ xem..."

"Hửm?" Lục Huyền quay đầu nhìn.

"Hình như... đẹp hơn trước một chút." Đường Thu lẩm bẩm, rồi tò mò hỏi tiếp: "Nhưng rốt cuộc cậu chỉnh sửa ở đâu vậy? Sao nhìn không ra dấu vết gì hết?"

Lục Huyền day day huyệt thái dương. Người đại diện này đúng là phiền phức quá mức, cậu không hiểu nguyên chủ đã chịu đựng thế nào trong suốt thời gian qua.

"Ồn ào muốn ch.ết." Lục Huyền không nhịn được than thở.

"Còn chê chị lắm lời à? Không có chị, chắc cậu sẽ một mình chết cóng trong phòng mất!" Đường Thu tức tối nói, nhưng khi nhìn quanh phòng khách trống rỗng, giọng điệu dần mềm xuống: "Trước đây phòng cậu toàn là đồ của hắn, bây giờ hắn lấy hết rồi, cả nơi này cũng trống trơn như vậy... Cậu thực sự không thấy trống trải sao?"

"Những thứ nên đi rồi thì sẽ đi thôi. Đã rời đi rồi thì tro về tro, bụi về bụi. Lục Huyền trước kia đã biến mất rồi." Lục Huyền ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Đường Thu.