Huyền Học Cứu Vớt Giới Giải Trí

Chương 4: Tôi là người lý trí

Chấp niệm là của nguyên chủ. U mê cũng là của nguyên chủ. Không có chính kiến cũng là nguyên chủ. Nhưng giờ người đó đã đi rồi, dù trách móc cũng chẳng còn ý nghĩa gì.

"Ý cậu là... từ giờ sẽ không phạm sai lầm nữa?" Đường Thu nhíu mày, có vẻ vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng.

"Ừ. Quá khứ là quá khứ, hiện tại là hiện tại. Tôi sẽ không ngu ngốc nữa." Lục Huyền nghiêm túc đáp. Hiện tại cậu chính là "Lục Huyền", mà nguyên chủ đã biến mất, để lại một mớ hỗn độn mà cậu không thể làm ngơ.

"Chị có thể xem phòng cậu không?" Đường Thu hỏi.

"Ừ." Lục Huyền gật đầu.

Đường Thu bước vào phòng. Cô nhớ rất rõ, khi Lục Huyền và An Dương còn bên nhau, thứ cậu ấy để tâm nhất chính là căn phòng này. Ngay cả An Dương cũng chưa bao giờ được vào, không phải vì không muốn, mà là không dám — vì ngại ngùng.

Trên bức tường đối diện giường ngủ của Lục Huyền, treo một tấm poster khổ lớn của An Dương. Ngay trước đầu giường, vị trí mà mỗi khi mở mắt ra là có thể nhìn thấy. Chính vì sợ An Dương phát hiện điều này nên Lục Huyền mới luôn không cho hắn ta bước vào phòng.

Trước đây, khi hai người họ còn bên nhau, An Dương từng tưởng trong phòng có thứ gì đó đặc biệt. Hắn ta cũng từng hỏi vài lần, nhưng nếu không quan tâm thì vẫn là không quan tâm. Nếu thực sự yêu một người, khi đối phương có một bí mật rõ ràng như vậy, nhất định sẽ để ý. Nhưng An Dương thì sao? Sau vài lần bị từ chối, hắn ta liền mất hứng thú, không còn ý định bước vào phòng của Lục Huyền nữa.

Một tấm poster khổ lớn của người mình thích dán ngay đối diện giường ngủ — Lục Huyền sao có thể thực sự không muốn bị phát hiện? Rất nhiều lần, cậu cố tình để lộ vài sơ hở, chỉ mong An Dương có thể nhìn thấy tấm poster ấy, để rồi vạch trần bí mật ngọt ngào giữa hai người.

Thế nhưng, cho đến tận khi chuyển đi, An Dương vẫn không hề biết rằng ngay trong phòng ngủ chính của căn nhà này, đối diện giường ngủ, có một tấm poster của chính hắn.

Còn người ngủ trong căn phòng đó, điều hạnh phúc nhất mỗi ngày chính là được mở mắt ra và nhìn thấy hắn.

Cho đến khi ch.ết đi, dù có quét sạch mọi dấu vết liên quan đến An Dương trong căn phòng, cậu ấy vẫn duy nhất giữ lại tấm poster đó.

Nhưng bây giờ, tấm poster ấy đã bị vò nát và ném xuống đất, còn bị giẫm lên mấy lần.

Đường Thu giật giật khóe miệng, đúng là nhẫn tâm thật.

"Cậu định xử lý hết đồ đạc trong phòng à?" Đường Thu hỏi.

"À, đúng rồi. Chị giúp tôi dọn hết quần áo cũ trong phòng đi, giữ lại đồ mới là được." Lục Huyền nói, "Tiện thể, vứt luôn tấm poster dưới đất vào thùng rác giúp tôi."

"Cậu thực sự muốn buông bỏ quá khứ?" Đường Thu hỏi, không hiểu sao lần này cô có cảm giác Lục Huyền đang rất nghiêm túc.

"Ừ, bỏ thôi. Không cần nữa thì cứ vứt đi, giữ lại chỉ chiếm chỗ vô ích." Giọng điệu Lục Huyền lạnh lùng. Cậu ghét nhất loại tra nam, mà An Dương lại chính là một tra nam điển hình.

"Nếu cậu thực sự muốn buông bỏ, thì lần này chuyện "người thứ ba" kia cậu không cần lên tiếng phản hồi. Công ty sẽ lo liệu." Đường Thu lý trí phân tích, "Chuyện này vốn dĩ là lỗi của An Dương. Danh tiếng của hắn lớn hơn cậu, nếu chúng ta chủ động công kích hắn, chắc chắn sẽ bị phản đòn. Nhưng nếu muốn tẩy trắng cho cậu, lại vô cùng đơn giản. Lùi một bước là đủ."

Lục Huyền nhìn đối phương, hiểu rõ ý tứ, liền gật đầu: "Được."

"Cậu cũng đừng cảm thấy bất công. Lần này chúng ta vốn đã chậm một bước, hơn nữa dư luận từ trước đến nay không ủng hộ chuyện tình cảm của nam giới trong giới giải trí. Nếu bây giờ công khai mối quan hệ trước đây của hai người, sẽ ảnh hưởng đến tương lai của cả hai. Ngược lại, nếu chúng ta lùi một bước, bọn họ cũng không dám ra tay với cậu. Họ rất rõ ràng, cậu tốt thì hắn cũng tốt, còn nếu cậu không ổn, hắn cũng chẳng khá hơn được đâu." Đường Thu nghiêm túc nói.

"Không sai." Lục Huyền gật đầu, "Chị cũng nên lý trí hơn một chút."

"Người cần phải lý trí hơn không phải là cậu sao?!!!" Đường Thu phát điên.

"Tôi vẫn luôn rất lý trí." Lục Huyền nghiêm túc đáp.

"Thật muốn bị cậu làm tức chết!" Đường Thu tức giận nói, nhưng rồi lại thở dài, "Nhưng bây giờ cậu như thế này cũng tốt. Chỉ cần không u mê trong tình yêu nữa, cậu sẽ không bị An Dương dắt mũi. Chị cũng dễ dàng quản lý sự nghiệp của cậu hơn. Dù sao thì gương mặt này của cậu..."

Cô quan sát từ trên xuống dưới, trước trước sau sau, tỉ mỉ đánh giá gương mặt của Lục Huyền.

"Lần này chỉnh sửa cũng không tệ, sắc đẹp của cậu tăng lên đáng kể. Cậu phải hiểu, giới giải trí chính là nơi dựa vào nhan sắc để sinh tồn. Chuyện chỉnh sửa gương mặt, dù bị truyền ra ngoài có thể không dễ nghe, nhưng chỉ cần cậu đẹp, người hâm mộ và khán giả sẽ dung túng, nhà đầu tư cũng sẽ chịu chi tiền. Nhưng nhớ kỹ, chỉ nên chỉnh sửa tinh tế thôi nhé, nếu mặt cứng đơ thì không ổn đâu."

Lục Huyền nhìn khuôn mặt gần sát như vậy, theo bản năng định nâng tay trái lên, kết quả vừa động liền cảm thấy cơn đau nhói truyền đến từ cánh tay.

"Không ngờ huyết quang tai ương lại ứng nghiệm theo cách này." Ánh mắt cậu dừng trên sợi dây chuyền của Đường Thu. Mặt dây chuyền có ba mảnh hình thoi sắc nhọn, theo lý mà nói, đeo trên cổ thì không thể có lực sát thương mạnh đến thế mới đúng.

"Cậu không sao chứ? Dây chuyền này chị vừa mới mua, sao lại cắt vào da cậu được?" Đường Thu vội vàng tháo xuống, đặt qua một bên. "Để chị giúp cậu băng bó. Có băng gạc không?"

"Vết thương nhỏ thế này, chỉ cần dán băng cá nhân là được rồi." Lục Huyền nhíu mày. Biết trước huyết quang tai ương sẽ xảy ra theo cách này, cậu đã không mua thêm băng gạc với thuốc cầm máu làm gì.

Đúng là phí tiền!

"Đúng rồi, lúc nãy cậu vừa nói gì?" Đường Thu đột nhiên hỏi.

"Băng cá nhân?"

"Không phải! Là huyết quang tai ương! Hay lắm!" Đường Thu lập tức vỗ tay, lấy điện thoại ra, chụp hai tấm hình cận cảnh vết thương, rồi nhanh chóng gõ chữ.

Lục Huyền V: [Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí. Đây chính là huyết quang tai ương a. Cầu ôm một cái ~ ����]

Lục Huyền đứng bên cạnh nhìn Đường Thu đăng bài, khóe miệng co giật.

Cái tài khoản này, cậu vĩnh viễn không muốn tiếp nhận.