Nguyên chủ là một diễn viên, thường xuyên phải xuất hiện dưới ánh đèn sân khấu, để tránh việc bị chụp ảnh mặc trùng lặp, trong tủ cậu ấy có không ít quần áo mới. Điều này lại trở thành lợi thế cho Lục Huyền.
Còn những bộ nguyên chủ đã mặc qua, cậu không định động đến. Đợi tìm được cơ hội thích hợp, cậu sẽ xử lý hết đống đồ đó.
Sau khi thay quần áo xong, Lục Huyền cầm theo ví tiền và chìa khóa của nguyên chủ, mở cửa đi xuống lầu.
Căn hộ này nằm mặc dù trong một khu chung cư xa hoa thuộc hàng top của thành phố. Nhưng nguyên chủ lại không có quá nhiều tiền, nên đành phải mua căn hộ ở tầng 14, số phòng 1404 — một con số kiêng kỵ đối với nhiều người.
Lục Huyền bấm thang máy, ánh mắt dõi theo con số hiển thị. Khi thấy thang máy dừng lại ở tầng 18 một lúc rồi bắt đầu đi xuống từng tầng, cậu khẽ nhíu mày.
Khi cửa thang máy mở ra, Lục Huyền nhìn thấy bên trong có hai người, đôi mày lập tức nhăn lại.
Hai người trong thang máy đứng ở hai bên trái phải. Một người mặc áo sơ mi và quần tây, chỉ cần lặng lẽ đứng đó cũng đã toát ra khí chất nghiêm nghị, khiến người khác vô thức cảm thấy áp lực. Người còn lại thì trái ngược hoàn toàn — trông vô cùng thân thiện, có lẽ do đã quen với việc luôn giữ nụ cười. Dù lúc này không cười, khóe môi anh ta vẫn hơi cong lên, tạo cảm giác dễ gần, khó mà khiến người khác chán ghét được.
Lục Huyền nhận ra hai người này. Trong ký ức của nguyên chủ, họ từng xuất hiện —sống ở tầng 18, một người là ảnh đế, người còn lại là trợ lý của anh ta.
Chỉ là… vị ảnh đế kia tên gì nhỉ?
Lục Huyền cau mày, nhất thời không thể nhớ ra trong đầu. Có lẽ bởi vì trong suốt khoảng thời gian qua, nguyên chủ vẫn luôn gọi anh ta bằng một danh xưng khác…
“Nhan lão sư?”
“Hửm?” Ảnh đế họ Nhan lạnh lùng ngước mắt lên.
“Đúng vậy.” Lục Huyền vội vàng gật đầu, bước vào thang máy, sau đó cứ thế nghiêng đầu quan sát đối phương.
Nhan Như Ngự.
Đột nhiên, Lục Huyền nhớ ra cái tên này. Cậu đoán rằng tên của người này có lẽ bắt nguồn từ câu “Thư trung tự hữu nhan như ngọc” (Người tựa có nhan sắc như ngọc ở trong sách). Chỉ là chữ cuối cùng đã được thay đổi, khiến cái tên vốn mang vẻ nhu hòa lập tức trở nên uy nghiêm, đầy khí phách.
Như bậc đế vương ngự giá thân chinh.
Thang máy di chuyển rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã đến tầng một. Thế nhưng suốt quãng thời gian ấy, Lục Huyền vẫn luôn dán mắt vào người Nhan Như Ngự.
Khi bước ra khỏi thang máy, cậu bỗng nhiên lên tiếng:
“Chờ một chút.”
Nhan Như Ngự dừng lại, quay đầu nhìn cậu, gương mặt vẫn lạnh lùng như cũ: “Hửm?”
Lục Huyền nhìn thẳng vào khuôn mặt kia. Không thể phủ nhận, diện mạo của người đàn ông này thực sự khiến người ta không dám dễ dàng tiếp cận.
Theo ký ức của nguyên chủ, Nhan Như Ngự là một trong số hiếm hoi những ngôi sao trong giới giải trí luôn giữ thái độ lạnh nhạt, xa cách. Chỉ khi nhập vai diễn xuất, anh ta mới để lộ những biểu cảm dịu dàng hơn.
Ấy thế mà một người có phong cách như vậy lại có thể vươn lên đứng đầu giới giải trí, giành được giải thưởng danh giá nhất trong nước — giải Hoa Ảnh cho Nam chính xuất sắc nhất.
“Nếu hôm nay anh gặp tôi, điều đó có nghĩa là chúng ta có duyên. Tôi cho anh một lời khuyên — hôm nay anh sẽ gặp đại kiếp nạn, nhớ kỹ, tuyệt đối đừng chạm vào nước. Bất cứ nơi nào liên quan đến nước cũng không được đến gần. Qua hôm nay rồi, anh sẽ bình an vô sự.”
Lục Huyền dứt lời liền xoay người rời đi, hoàn toàn không để ý xem Nhan Như Ngự có biểu cảm gì sau lưng.
“Hôm nay Lục Huyền bị sao vậy? Tự dưng thần thần bí bí như thế… Đổi sang cách tiếp cận mới à?” Người đàn ông bên cạnh Nhan Như Ngự nhíu mày hỏi.
“Đi thôi.” Nhan Như Ngự mặt không cảm xúc, như thể hoàn toàn không để chuyện này trong lòng.
“A Ngự, tôi nói này, cậu nên tránh xa Lục Huyền một chút đi. Dạo gần đây chuyện của cậu ta ồn ào quá lớn, nếu để cậu ta bám vào người, e rằng sẽ bị lột một tầng da cũng chưa chắc thoát được. Tuy rằng fan của cậu rất trung thành, nhưng nếu bị kẻ dính đầy thị phi như cậu ta cuốn lấy, dư luận về cậu cũng sẽ bị ảnh hưởng. Không khéo trắng lại bị vấy đen đấy.”
“Thì sao?” Nhan Như Ngự lạnh lùng đáp, không hề bận tâm đến chuyện đó.
“Cậu… Thôi được rồi, cậu có chủ kiến của riêng mình, tôi cũng chẳng quản nổi. Miễn là đừng để bị dính vào rắc rối là được.” Tằng Quần bất đắc dĩ lắc đầu. Anh ta nghĩ rằng bản thân đã quen với tính cách tùy ý của Nhan Như Ngự, nhưng đến khi chuyện xảy ra trước mắt, vẫn không khỏi cảm thấy đau đầu.
Lục Huyền rời khỏi tòa nhà, nhưng chưa đi được bao xa thì phát hiện bên ngoài có một đám đông đang chờ sẵn, trong tay cầm micro và máy quay.
“Người kia… hình như là Lục Huyền?” Một giọng nói vang lên, mang theo sự chần chừ.
Nhóm phóng viên vốn đang hướng về phía Nhan Như Ngự, vừa nghe thấy câu nói đó liền lập tức như mèo vớ được chuột, hưng phấn lao thẳng về phía cậu.
“Lục Huyền, cậu nghĩ thế nào về tin đồn trên mạng nói rằng cậu là kẻ thứ ba?”
“Lục Huyền, có thật cậu là gay không?”
“Lục Huyền, trông cậu có vẻ khác trước, chẳng lẽ đã đi phẫu thuật thẩm mỹ?”
“Có khi nào thật sự là chỉnh sửa dung mạo không? Chẳng lẽ vì tranh giành đàn ông nên mới làm vậy?”
“Lục Huyền, xin hãy trả lời câu hỏi của chúng tôi!”
Lục Huyền cau chặt mày. Cậu đã biết từ ký ức của nguyên chủ rằng mình là một diễn viên, nhưng không ngờ lại nhanh chóng bị vây kín bởi đám phóng viên như thế này.
Thấy một chiếc micro sắp chọc thẳng vào mặt mình, Lục Huyền lập tức giơ tay chặn lại, lạnh lùng nói: “Tôi còn có việc.”
Lục Huyền hy vọng đám phóng viên sẽ nhường đường, nhưng động tác này ngược lại lại khiến họ bắt được một tin tức giật gân khác.
“Lục Huyền, trên cổ tay cậu có vết thương kìa, chẳng lẽ là do tự cắt?”
“Thật sự là cắt cổ tay sao? Là vì đau khổ trong tình yêu, hay vì hổ thẹn vì làm kẻ thứ ba? Xin hãy trả lời chúng tôi!”
“Chẳng lẽ tất cả bằng chứng trên mạng đều là sự thật? Lục Huyền, cậu thực sự đã chen chân vào giữa An Dương và Bối Thư Thư sao?”
Lục Huyền ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn lướt qua đám đông: “Hiện tại tôi đang mất máu quá nhiều, cần đến bệnh viện băng bó. Nếu vết thương này mà lại rách ra thêm…”
Vừa nghe thấy lời này, đám phóng viên lập tức giật mình lùi lại. Dù chỉ là một vết thương nhỏ trên cổ tay Lục Huyền, nhưng cũng đủ để trở thành một tin tức nóng hổi. Nếu thật sự có ai đó lỡ tay làm cậu ta bị thương nặng hơn ngay tại đây, e rằng chẳng ai có thể thoát khỏi liên lụy.
Nhìn thấy đám người dần tản ra, Lục Huyền giữ vẻ mặt trầm tĩnh, sải bước đến phòng khám gần đó.
Ở phía xa, một chiếc xe hơi đã dừng lại từ lâu.
“A Ngự?”
“Đi thôi.” Giọng nói vẫn bình thản không chút dao động.