Huyền Học Cứu Vớt Giới Giải Trí

Chương 1: Mượn xác hoàn hồn

“Shhh.”

Lục Huyền giật mình mở choàng mắt, trước tiên nhìn thấy vũng nước đầy máu loãng, sau đó là vết thương trên cổ tay mình.

Tên khốn nào không muốn sống nữa mà dám ra tay với mình?

Lục Huyền thầm chửi rủa, định đứng dậy khỏi bồn tắm, nhưng vừa mới cử động cậu đã cảm thấy toàn thân rã rời, đầu óc còn choáng váng.

Chỉ trong chớp mắt, một lượng lớn thông tin tràn vào trong đầu Lục Huyền. Gọi là thông tin thì không đúng lắm, phải nói đây là ký ức mới chính xác hơn.

Lục Huyền giơ tay lên, nhìn chằm chằm vào đôi tay này. Vẫn là bàn tay mà cậu quen thuộc, nhưng cậu có thể chắc chắn một điều… đây không phải tay của mình.

Mượn xác hoàn hồn?

Lục Huyền cau mày. Tuy nhiên cuộc đời cậu vốn đã kỳ bí khó lường, giờ thêm chuyện mượn xác sống lại cũng không có gì khó chấp nhận. Vì vậy, cậu chỉ suy nghĩ trong chốc lát lát rồi lập tức thản nhiên tiếp nhận sự thật này.

Máu trên cổ tay phải đã đông lại, nhưng cơ thể này đã mất quá nhiều máu, đến mức Lục Huyền chẳng còn chút sức lực nào để đứng lên.

Bồn tắm đầy máu đỏ, nước bị nhuộm thành màu hồng, bám trên da thịt mang đến cảm giác dính nhớp khó chịu. Cả căn phòng tắm nhỏ tràn ngập mùi tanh của máu, chẳng khác nào hiện trường một vụ gi.ết người.

Lục Huyền đảo mắt quan sát xung quanh, cậu trầm ngâm trong giây lát rồi khẽ thở dài, siết chặt nắm tay, xé rách lớp vảy máu vừa kết trên cổ tay.

Chỉ trong chốc lát, máu lại trào ra.

Lục Huyền dùng ngón tay trái chấm một ít máu, chậm rãi vẽ lên không trung.

“Lấy máu làm môi, thanh tẩy linh hồn thể xác này, đưa vào luân hồi, kiếp sau hưởng vinh hoa phú quý.”

Lời vừa dứt, trong không trung liền xuất hiện một phù văn màu đỏ, sau đó một bóng người dần hiện ra giữa những gợn sóng, ánh mắt mơ màng nhìn xung quanh.

“Đi đầu thai đi, dương thọ của cậu đã tận.” Lục Huyền nhìn bóng dáng kia, khẽ giọng nói.

Ngay từ lúc vừa tỉnh lại, Lục Huyền đã nhận ra cơ thể này hoàn toàn không còn sinh khí. Vì chính cậu đã từng trải qua cái ch.ết, nên ban đầu không để ý lắm. Cho đến khi suy nghĩ cẩn thận, cậu mới hiểu ra chủ nhân ban đầu của thân thể này đã ch.ết hẳn, còn cậu chỉ đang ký sinh trong cơ thể ấy. Nhưng theo thời gian, thân thể này sẽ dần khôi phục sinh khí, có thể xem như Lục Huyền đã mượn xác sống lại. Như vậy cũng có nghĩa là cậu nợ nguyên chủ một phần nhân tình.

Giúp đối phương có được cơ hội tái sinh với kiếp sau vinh hoa phú quý chính là điều tốt nhất cậu có thể làm.

Bóng người kia lúc này mới chú ý đến Lục Huyền, ánh mắt đối phương dừng lại trên người cậu hồi lâu, rồi khẽ cúi người thật sâu. Sau đó không nói gì thêm, người nọ xoay người rời đi.

Lục Huyền nhìn thân ảnh kia bị phù văn đỏ hút vào, dần biến mất khỏi không gian này, lúc này mới nhẹ nhàng thở phào. Nguyện ý ra đi là tốt nhất, nếu đối phương không chịu rời đi, cậu e rằng sẽ rất phiền phức.

Tiễn đưa linh hồn nguyên chủ, Lục Huyền nhìn xuống vết thương trên cổ tay mình, thở dài.

May mắn là thân thể này vốn khỏe mạnh, chỉ có điều mất máu quá nhiều. Nhưng kể từ khi cậu nhập vào, sinh cơ đang dần dần khôi phục.

Một lát sau, Lục Huyền cảm nhận được chút ít sức lực trong cơ thể. Cậu đảo mắt nhìn quanh, phát hiện bên cạnh có vòi nước và van điều chỉnh, liền vội vàng mở ra, xả sạch nước đọng đầy máu trong bồn, sau đó thay bằng nước ấm.

Nguyên chủ đã cắt cổ tay được khoảng một ngày, nước trong bồn từ lâu đã lạnh ngắt. May mà hiện tại thời tiết không quá rét, nếu không, không chỉ mất máu quá nhiều mà thân thể này còn có thể bị đông cứng đến ch.ết lần nữa.

Dòng nước ấm áp cuốn trôi đi lớp máu dính trên cơ thể, cũng giúp thân thể này dần dần hồi phục sức sống.

Sau vài lần thay nước, Lục Huyền cuối cùng cũng lấy lại được chút sức lực để đứng dậy.

Cậu từ từ trèo ra khỏi bồn tắm, bước đến trước gương.

Trong gương phản chiếu một gương mặt xa lạ — một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp. Vì mất máu quá nhiều nên sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn mang đến một cảm giác mong manh, khiến người ta bất giác muốn che chở.

Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng khi Lục Huyền nhìn kỹ lại, cậu cảm thấy gương mặt này đang dần trở nên giống bản thân mình trước kia hơn. Không phải là hoàn toàn thay đổi, nhưng đường nét mắt, mày, môi đều có một chút biến hóa rất nhỏ. Nếu có ai quen biết Lục Huyền trước đây, chắc chắn sẽ nhận ra gương mặt này có vài phần tương tự cậu.

Lục Huyền giơ tay vuốt nhẹ lên mặt mình.

Chỉ trong chốc lát, đường nét trên gương mặt càng trở nên tinh xảo hơn, như thể dung hợp giữa hai khuôn mặt thành một. Nhìn giống như vừa mới trải qua một cuộc vi chỉnh hình hoàn mỹ.

Việc sống lại sau khi chết vốn đã là một chuyện kỳ quái, lúc này hai khuôn mặt còn dung hợp lại càng khiến Lục Huyền cảm thấy khó hiểu. Giống như có ai đó đang thao túng mọi thứ sau lưng cậu vậy. Chỉ là hiện tại, hắn hoàn toàn không có bất kỳ manh mối nào, càng không nói đến chuyện tìm ra kẻ đứng sau màn.

Những suy nghĩ rối rắm cứ quanh quẩn trong đầu một lúc, nhưng không có manh mối thì hắn cũng đành tạm thời gác lại. Lục Huyền tùy tiện lấy một chiếc khăn tắm trong phòng, quấn ngang hông, rồi xoay người bước ra khỏi phòng tắm.

Bên ngoài là một căn phòng ngủ. Chiếc giường đặt ngay giữa phòng, trải ga màu trắng tinh tươm. Ở vị trí đầu giường, một tấm poster cỡ lớn của nguyên chủ dán ngay ngắn.

Lục Huyền nhớ lại gương mặt mình vừa nhìn thấy trong gương — quả nhiên có chút khác biệt so với tấm poster kia. Xem ra, sự thay đổi này là do linh hồn và cơ thể dung hợp mà thành.

Cả căn phòng vô cùng sạch sẽ, ngăn nắp, nhìn qua không giống nơi ở của một người đàn ông độc thân.

Cậu bước đến bên cạnh tủ quần áo, lúc này mới chú ý thấy một tấm poster khác được dán trên cửa tủ.

Lục Huyền đưa tay xé nó xuống, rồi mở tủ quần áo ra. Theo ký ức, cậu chọn một bộ trang phục mà nguyên chủ chưa từng mặc rồi thay vào.