Chương 2: Xuyên qua
Trần Quế Hoa nghe thấy tiếng con la sợ hãi vội vàng chạy ra ngoài liền nhìn thấy quả phụ Lưu đang cầm dao kề cổ con trai cô, một tay túm lấy con trai thứ ba, hung dữ hét: "Mày không thả con trai tao ra, con trai mày cũng đừng hòng sống, chẳng qua là trộm chút gạo nhà chúng mày đâu đến nỗi phải tống con trai tao vào tù như vậy?"
Từ Thanh Thanh cũng chạy theo ra thấy dao nhỏ của quả phụ Lưu đã rạch qua cổ Lục Cảnh Cường. Cô lén lút đi ra phía sau quả phụ Lưu định giật dao. Ai ngờ, quả phụ Lưu bị cô giật dao lập tức nổi giận thấy cô cũng đang mang thai, bà ta lại càng tức giận hơn đẩy ngã Từ Thanh Thanh giật lấy dao nhỏ rồi chém thẳng vào người Lục Cảnh Cường.
Từ Thanh Thanh không kịp lo bụng đang đau nhào lên che chắn cho Lục Cảnh Cường. Lúc này, Trần Quế Hoa cũng cầm xẻng phang quả phụ Lưu ngất xỉu nhìn thấy máu trên người Từ Thanh Thanh, vội vàng hét lớn: "Có ai không? Mau tới cứu người với!"
Lục Gia Bình vừa đỗ xe xong thì thấy trước nhà có một đám người vây quanh, anh ta chen vào đám đông thấy vợ đang ôm Từ Thanh Thanh ngồi khóc trong sân, anh ta bế người phụ nữ đang mang thai rồi chạy ra xe.
Trần Quế Hoa cũng kéo hai đứa con trai ra ngoài, hét lên với đám người đang xem náo nhiệt: “Quả phụ Lưu cầm dao gϊếŧ người đi tìm đại đội trưởng!"
Lúc này trên xe Trần Quế Hoa bịt miệng vết thương trên người Từ Thanh Thanh, vừa khóc vừa nói: "Thanh Thanh đừng ngủ. Thanh Thanh, em còn có đứa con trong bụng đừng ngủ. Gia Bình, anh chạy nhanh lên Thanh Thanh chắc là vỡ ối rồi. Em ấy vì cứu Cảnh Cường nhà ta mới bị quả phụ Lưu chém bị thương, em ấy mà có mệnh hệ gì em biết phải ăn nói làm sao."
Hai đứa nhỏ cũng sợ hãi, khóc theo mẹ. Ai ngờ, Từ Thanh Thanh đột nhiên nắm chặt tay Trần Quế Hoa, run rẩy nói: "Chị... Chị... Em... Em cảm thấy mình không ổn rồi... Cầu xin chị... Bảo vệ con em... Đặt tên là Đường Đường... Con em tên là Đường Đường... Đời em khổ quá rồi... Mong con em có thể sống một cuộc đời ngọt ngào như viên kẹo..." Nói rồi nhắm mắt lại.
Trần Quế Hoa lau nước mắt, gào khóc: "Sẽ ổn thôi, em nhất định sẽ ổn thôi, tới bệnh viện trong thành phố rồi em ráng cố gắng thêm chút nữa."
Lúc Lục Gia Bình bế Từ Thanh Thanh đầy máu vào bệnh viện. Nửa tiếng sau, bác sĩ bế một đứa bé từ phòng phẫu thuật đi ra, lắc đầu với họ: "Người lớn mất máu quá nhiều, chúng tôi chỉ có thể mổ bụng lấy con nếu không đứa bé cũng không sống được, là một bé trai."
Trần Quế Hoa gục đầu vào vai Lục Gia Bình, gào khóc. Cô em này vì cứu con trai cô mà ra nông nỗi này, họ mới quen nhau được nửa năm thôi chỉ vì cứu con trai cô... Nghĩ đến đứa bé, Trần Quế Hoa vội vàng lấy lại tinh thần.
Cô đi đến trước mặt bác sĩ nhận lấy đứa bé trong lòng bác sĩ, nghẹn ngào nói: "Gia Bình, đây là con trai thứ năm của chúng ta."
Lục Gia Bình an ủi vợ: "Ừ, đây là Đường Đường nhà ta."
Lo hậu sự cho Từ Thanh Thanh xong, quả phụ Lưu cũng bị kết án tử hình. Trần Quế Hoa và cả nhà năm người trở về quân khu. Từ bệnh viện về, cô luôn miệng dặn dò hai đứa con trai, cô Thanh Thanh mất vì cứu các con cho nên con trai cô Thanh Thanh chính là em trai ruột của các con.
Sau này nếu đứa nào dám đối xử không tốt với nó, mẹ sẽ không tha thứ đâu. Cô cũng dặn dò hai đứa nhỏ ai hỏi thì cứ nói là em trai ruột không được nói với người ngoài đó là con của người khác. Cô không muốn sau này lớn lên, đứa bé sẽ bị những lời đàm tiếu làm tổn thương.
Ở trong lòng Trần Quế Hoa, Lộ Đường Đường cuối cùng cũng hiểu ra cậu đang ở đâu. Trời ơi, hóa ra cậu xuyên không rồi. Xuyên vào tiểu thuyết được bạn cùng lớp giới thiệu chỉ vì tên nhân vật trong đó trùng tên với cậu nên cậu mới tò mò đọc thử, tiểu thuyết lại còn là thể loại niên đại gian khổ nữa chứ.
Bây giờ là năm 1955, năm thứ hai của nạn đói. Lộ Đường Đường sinh ra đúng vào thời điểm này đáng tiếc vì sinh non lại gặp phải năm mất mùa. Cha mẹ nuôi gần như đổi hết đồ ăn lấy gạo ngon chỉ để cậu được ăn no hơn một chút.
Mấy anh trai trong nhà cũng rất cưng chiều cậu đi ra ngoài tìm được trứng chim hay cá nhỏ cũng đều để lại cho Lộ Đường Đường ăn nhưng Lộ Đường Đường vẫn không tránh khỏi âm mưu của nữ chính trọng sinh. Năm cậu hơn 4 tuổi bị nữ chính trọng sinh lừa ra bờ sông làm hại cậu chết đuối.
Tại sao nữ chính trọng sinh lại muốn hại Lộ Đường Đường chỉ vì cô ta muốn được nhà họ Lục nhận nuôi thôi. Đáng tiếc tất cả những chuyện này đều bị anh ba của cậu nhìn thấy khiến cả nhà họ Lục sau này hắc hóa liên tục gặp chuyện không may.
Lộ Đường Đường nhắm mắt lại hồi tưởng nội dung tiểu thuyết, cậu đã đến đây bằng cách nào nhỉ? Khụ, là khi cậu đi mua quần áo trong trung tâm thương mại vừa đọc tiểu thuyết. Lúc đọc đến đoạn cha nuôi Đường Đường rơi xuống vực sâu, cậu tức giận dậm chân trong thang máy kết quả bị trượt chân ngã tỉnh lại thì đã ở đây rồi.
Nhưng Lộ Đường Đường cũng rất may mắn khi được đến đây. Kiếp trước cậu không có cha mẹ không cảm nhận được tình yêu thương của gia đình lớn lên trong cô nhi viện, cậu rất khát khao có cha mẹ. Bây giờ cậu đã có tất cả, kiếp này không chỉ có cha mẹ mà còn có bốn anh trai nữa.
Ôi, lời quá rồi! Nữ chính trọng sinh. Hừ, để xem kiếp này cô ta còn được thuận buồm xuôi gió nữa không Lộ Đường Đường cựa quậy trong lòng Trần Quế Hoa, nhỏ giọng rầm rì.
Trần Quế Hoa lấy bình sữa ấm trong giỏ ra đút cho cậu quay đầu nói với Lục Gia Bình đang lái xe: "Đường Đường nhà ta ngoan quá, đói bụng hay tè dầm đều rầm rì thôi. Bốn đứa con nhà ta không đứa nào ngoan bằng Đường Đường."
Lục Gia Bình cười nói: "Ừ, Đường Đường nhà ta đến báo ơn đấy. Em có mệt không cố thêm ba tiếng nữa là đến rồi."
Trần Quế Hoa vỗ nhẹ lưng Đường Đường, nói: "Ngồi xe có gì mà mệt so với trước kia đi tàu hỏa về thì tiện hơn nhiều."
Lộ Đường Đường ngáp một cái Trần Quế Hoa âu yếm ôm cậu vào lòng: "Đường Đường của chúng ta ngoan quá."
Lộ Đường Đường được khen thì muốn vung tay vung chân thể hiện một phen đáng tiếc cậu còn quá nhỏ, ăn no là buồn ngủ lại ngáp dài một cái rồi nhắm mắt ngủ. Năm nay nạn đói còn nghiêm trọng hơn năm trước cậu không nỡ để người nhà vì cậu được ăn no hơn mà phải chịu đói.
Hầy, tức thật. Sao người khác xuyên không đều mang theo không gian hệ thống đến lượt cậu thì chẳng có gì hết vậy? Càng nghĩ càng tức, Lộ Đường Đường giơ nắm tay nhỏ lên “Hừ” một tiếng.
Trần Quế Hoa nhẹ nhàng xoa tay cậu, cười nói: "Ôi, Đường Đường ngủ mơ à, sao lại hừ hừ thế kia?"
Lộ Đường Đường mở mắt nhìn hình ảnh mờ ảo trước mặt, hầy, vẫn chưa nhìn rõ lắm thôi nhắm mắt ngủ tiếp vậy. Lúc sắp ngủ, Lộ Đường Đường đột nhiên nhớ đến trung tâm thương mại hôm trước cậu đi. Cậu nghĩ nếu trung tâm thương mại cũng đi theo cậu đến đây thì tốt biết mấy.
Ai ngờ, vừa nghĩ xong thì thân thể cậu lơ lửng trong trung tâm thương mại. Ủa, chuyện gì xảy ra vậy? Đây là quay lại rồi sao. Không đúng nhìn lại tay cậu, bàn tay nhỏ xíu này rõ ràng là thân thể sau khi xuyên không của cậu mà.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cái này... Đây là không gian sao nhưng nếu cậu vào đây thì mẹ cậu chắc chắn sẽ lo lắng chết mất. Đúng lúc cậu bối rối thì phát hiện cậu có thể thông qua tâm niệm trong không gian nhìn ra tình huống bên ngoài cậu còn nằm ở trong lòng mẹ, này là tâm niệm sao!
Lộ Đường Đường cao hứng bay quanh trung tâm thương mại dạo qua một vòng. Thật tốt quá, có thể ở trung tâm thương mại tùy ý ra vào. Đồ vật bên trong cũng có thể cầm tới. Hắc hắc, có nơi đây rồi cậu còn sợ năm mất mùa gì nữa chứ!