Xuyên Nhanh: Hình Thức Đắm Chìm Sắm Vai Của Vạn Nhân Mê

Quyển 1 - Chương 13: Bảo mẫu quyến rũ tổng tài (13)

Lật Khương là bảo mẫu của Thẩm Tư Dạ. Nếu cô bị lừa dối hay bị cảnh sát gọi tên, rất có thể đối thủ cạnh tranh của anh ta sẽ lợi dụng cơ hội này để bôi nhọ. Thẩm Tư Dạ tuyệt đối không thể để chuyện như vậy xảy ra.

May thay khoảng thời gian sắp tới cũng khá rảnh rỗi, anh ta có thể nhân cơ hội này để mắt đến Lật Khương, tránh cho cô bị tên đàn ông khác lừa gạt.

Nghĩ đến đây Thẩm Tư Dạ cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nhẹ nhàng bảo với Lật Khương rằng nếu hai người họ thật sự xác định mối quan hệ thì có thể nói trước với anh ta, anh ta sẽ tặng một bao lì xì thật to.

Lật Khương vui vẻ nhận lời, cảm thấy được anh thấu hiểu nên cả người cô cũng nhẹ nhõm hẳn, cô nhanh nhẹn dọn dẹp chén đũa.

Có thể là vì thật sự rảnh rỗi, cũng có thể do một chút cảm giác chính nghĩa trỗi dậy mà mấy ngày kế Thẩm Tư Dạ cứ ở lì trong nhà âm thầm quan sát Lật Khương.

Trước đây anh chỉ gặp cô vào buổi sáng hoặc tối, bây giờ thì cả ngày đều có thể thấy bóng dáng cô. Lật Khương bận rộn làm việc, còn anh thì ngồi trên sofa vừa làm việc vừa giải trí, chỉ cần ngẩng đầu lên là thấy được từng bước chân, từng hành động trong ngày của cô.

Lật Khương không chỉ nấu ăn ngon mà còn rất sạch sẽ. Cô phối hợp cùng robot hút bụi dọn dẹp từng ngóc ngách trong nhà rất gọn gàng. Cô không biết rằng Thẩm Tư Dạ đang lặng lẽ quan sát mình. Khi không làm việc, cô thường lấy điện thoại ra trò chuyện với ai đó.

Thẩm Tư Dạ không biết nội dung những cuộc trò chuyện ấy, anh ta chỉ thấy cô cười rạng rỡ, đôi mắt cong cong, cả người như chìm đắm trong một mối tình ngọt ngào không thể kiểm soát.

Mỗi lần nhìn thấy cảnh đó, trong lòng Thẩm Tư Dạ lại thấy khó chịu. Trong mắt anh, Lật Khương là một người phụ nữ có làn da trắng, dáng người đẹp, lại vẫn còn trẻ trung. Dù đã tuổi 36, cô cũng không nên hạ thấp tiêu chuẩn của mình đến mức qua lại với một người đàn ông không nhà, không xe, không sự nghiệp, tiền bạc cũng không có.

Vậy mà cô lại bị một người như thế xoay như chong chóng. Biết đâu chừng, một ngày nào đó vào kỳ nghỉ cô sẽ hẹn gặp hắn ta.

Đôi lúc, Thẩm Tư Dạ sẽ hỏi thăm tình hình người đàn ông kia. Thấy anh có vẻ thân thiện, Lật Khương cũng vô tư kể sơ qua về tiến triển của hai người.

Kết quả chỉ khiến Thẩm Tư Dạ càng thêm khó chịu. Qua lời kể của Lật Khương, anh có thể nhận ra người kia căn bản không thật lòng với cô. Không cho tiền, cũng chẳng mua quà, chỉ biết nói lời ngon tiếng ngọt, tỏ ra đáng thương và vẽ ra những viễn cảnh đẹp đẽ mà chẳng hề có thực tế nào đi kèm.

Thẩm Tư Dạ khinh thường những chiêu trò rẻ tiền đó, nhưng Lật Khương lại tin.

Hơn ba mươi tuổi mà vẫn còn đơn thuần như thế, Thẩm Tư Dạ thật sự không biết phải nói sao với cô. Nhưng nghĩ kỹ lại, cũng chẳng thể trách cô. Vấn đề nằm ở gã đàn ông kia. Hắn muốn chiếm lợi nhưng lại không chịu bỏ ra chút gì, thật quá mức vô liêm sỉ.

Dù vậy, Thẩm Tư Dạ cũng không có bằng chứng rõ ràng để chứng minh gã kia đang lừa Lật Khương. Dù sao thì, logic của đám đàn ông dưới đáy xã hội ấy anh cũng chẳng hiểu nổi. Anh chỉ đơn thuần là không chịu nổi việc nhìn Lật Khương dây dưa với một kẻ kém cỏi như thế.

Anh đã thử khuyên cô chia tay, nhưng Lật Khương chẳng nhận ra được chút ẩn ý nào trong lời anh cả, ngược lại còn liên tục tìm lý do biện hộ cho hành vi của gã kia. Điều đó khiến Thẩm Tư Dạ càng tức, càng nói càng hăng. Anh thầm thề phải tìm ra điểm yếu của kẻ địch, giải quyết dứt điểm mối đào hoa xui xẻo này của cô.

Cứ thế hơn một tuần trôi qua, và rồi, cơ hội cuối cùng cũng đến.

Tối hôm đó, Thẩm Tư Dạ đang nằm trên giường đọc sách thì đột nhiên nghe tiếng gõ cửa vang lên.

Vừa mở cửa, anh liền thấy Lật Khương đứng đó, cô khoác ngoài một chiếc áo mỏng tanh, bên trong là váy ngủ, tóc tai rối bời, tay cầm điện thoại, vẻ mặt đầy hoang mang lo lắng. Đôi mắt cô nhìn anh chẳng khác nào đang thấy vị cứu tinh.

Thẩm Tư Dạ không hề khó chịu vì bị quấy rầy, anh vẫn dịu dàng nói:

“Chị Lật, có chuyện gì vậy?”

Lật Khương như muốn dí cả điện thoại vào mặt anh, nôn nóng nói:

“Ngài Thẩm, sao tiền của tôi chuyển không được vậy?”

Thẩm Tư Dạ cau mày, đưa tay nhận lấy điện thoại, giọng trầm xuống:

“Chị muốn chuyển tiền cho ai?”

“Tiểu Nghị.” Lật Khương đáp không chút do dự. “Mẹ anh ấy đột nhiên nhập viện cần phẫu thuật gấp. Anh ấy bảo đang cần tiền nên nhờ tôi chuyển giúp. Nhưng không hiểu sao chuyển mãi không được, anh xem giúp tôi với.”

Chỉ vài câu ngắn gọn cũng đủ khiến mày Thẩm Tư Dạ nhíu chặt hơn. Trong lòng anh thầm nghĩ: Cuối cùng thì cũng tới rồi.

Tiểu Nghị chính là người Lật Khương đang yêu qua mạng, và Thẩm Tư Dạ đã luôn nghi ngờ tên đó đang giăng bẫy cô. Bây giờ thì anh có thể chắc chắn.

Nhìn vẻ mặt đầy sốt ruột của Lật Khương, Thẩm Tư Dạ cố gắng giữ giọng thật nhẹ nhàng, an ủi cô:

“Chị Lật, để tôi xem thử chuyện gì đang xảy ra. Chị đừng lo lắng quá. Cho dù mẹ anh ta thật sự phải phẫu thuật thì cũng không đến mức cấp bách như vậy. Có thể ngoài chị ra, anh ta cũng đang tìm họ hàng thân thích để vay tiền. Chờ một chút cũng không sao.”

Thời gian qua sống cùng nhau, Lật Khương đã dần đặt lòng tin vào Thẩm Tư Dạ. Cô luôn cảm thấy anh là một chủ nhà tử tế đến nỗi giữa đêm gặp chuyện cô cũng dám gõ cửa tìm anh giúp đỡ. Những lời anh nói vừa rồi cũng khiến cô bình tĩnh lại.

Cô gật đầu:

“Ừm, vậy phiền ngài Thẩm xem giúp tôi với. Sao tôi lại không chuyển được tiền ấy?”