Xuyên Nhanh: Hình Thức Đắm Chìm Sắm Vai Của Vạn Nhân Mê

Quyển 1 - Chương 14: Bảo mẫu quyến rũ tổng tài (14)

Thẩm Tư Dạ cẩn thận nhìn điện thoại của Lật Khương, phát hiện cô vậy mà định chuyển cho người đàn ông kia mười vạn tệ. Đây có lẽ là số tiền cô tích góp được. Đáng tiếc bình thường cô không hay chuyển khoản cho ai, nên chức năng chống lừa đảo trên WeChat đã khiến giao dịch thất bại.

Để giữ lại số tiền của Lật Khương, Thẩm Tư Dạ nói:

“Chị Lật, chuyện này hơi rắc rối. Tôi quen một người có thể giải quyết được, chị đợi một lát nhé.”

Lật Khương vốn mù tịt mấy chuyện này, nên anh ta nói sao cô nghe vậy.

Thẩm Tư Dạ để cô ngồi chờ ở sảnh nhỏ bên ngoài, còn mình thì quay lại phòng ngủ, lén chia sẻ tài khoản WeChat và số điện thoại của Tiểu Nghị cho một người khác.

"Thông tin tôi đã chia sẻ hết cho cậu, trong vòng nửa giờ giúp tôi tra xem người đàn ông này là ai."

Đầu dây bên kia nói được rồi cúp máy.

Thẩm Tư Dạ từ phòng ngủ bước ra nói với Lật Khương rằng nửa tiếng nữa sẽ có kết quả. Nghe vậy, cô mới yên tâm ngồi chờ trong im lặng.

Hai người ngồi đối diện nhau, Lật Khương lúc này mới bắt đầu thấy ngượng ngùng.

Mãi đến lúc này cô mới nhận ra việc mình xuất hiện ở phòng của Thẩm Tư Dạ vào giờ này là không ổn.

Vừa rồi vì hoảng quá nên cô không suy nghĩ nhiều, cứ thế đến gõ cửa. May mà trước khi ra khỏi phòng vẫn còn nhớ khoác thêm áo ngoài, nếu không chỉ mặc mỗi váy ngủ thì càng lúng túng.

Lúc này mà đứng dậy đòi về thì lại có vẻ không hay, như thể cô để ý quá, mà Thẩm Tư Dạ thì chắc chắn sẽ không có ý gì với cô.

Lật Khương ngồi không yên, điện thoại vẫn đang ở trong tay Thẩm Tư Dạ, cô chỉ có thể siết chặt áo khoác, cố gắng quấn kín người lại một chút, rồi cúi đầu lục lọi mấy gói trà, giả vờ bận rộn, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Cô thực sự là một người rất dễ đọc vị, Thẩm Tư Dạ chỉ cần liếc mắt là nhìn thấu tâm tư cô, lần này cũng không ngoại lệ.

Nhớ lại dáng người của cô lúc nãy, Thẩm Tư Dạ ho nhẹ một tiếng để phá tan bầu không khí gượng gạo, cố gắng kéo câu chuyện đi hướng khác:

“Chị Lật, mười vạn đâu phải con số nhỏ, chị định cho mượn như vậy luôn à? Không sợ anh ta vay rồi không trả ư?”

Bình thường Lật Khương lúc nào cũng mặc đồ tối màu đơn giản, chủ yếu thiên về tông màu xám đen. Nhìn vào là biết cô là người sống rất tiết kiệm, tích góp từng đồng không dễ dàng, thế mà lần này lại muốn dốc tiền như vậy, thật không giống phong cách của cô.

Nếu tên đàn ông kia thật sự là kẻ lừa đảo thì chắc chắn hắn là người có kinh nghiệm, mới có thể khiến người như Lật Khương mềm lòng móc ví ra như thế.

Quả nhiên, Lật Khương đáp chắc nịch:

“Tôi quen anh ấy đã lâu rồi, anh ấy thường gửi ảnh rồi gọi điện cho tôi, chuyện em trai em gái anh ấy học ở đâu tôi cũng biết. Nếu không phải có chuyện gấp, anh ấy tuyệt đối không vay tiền. Tôi cũng không sợ anh ấy quỵt, tôi biết quê anh ấy ở đâu, không có khả năng bỏ trốn.”

Thẩm Tư Dạ thầm thở dài trong lòng. Những điều Lật Khương nói không sai, nhưng tiền đề là, tất cả những thông tin mà tên kia đưa ra đều phải là sự thật.

Trong mắt Thẩm Tư Dạ, người đàn ông kia kiên nhẫn nói chuyện với Lật Khương lâu như vậy chẳng qua là đang giăng lưới thả câu, chờ bắt “cá lớn” mà thôi. Nếu chưa mở miệng vay tiền, anh ta còn chưa dám khẳng định. Nhưng một khi đã mở miệng, thì Thẩm Tư Dạ lập tức hiểu rõ tên này chắc chắn có vấn đề.

Một người mà mặt còn chưa gặp, quan hệ còn chưa xác lập rõ ràng, vậy mà đã dám mở miệng vay tiền. Loại da mặt này phải dày đến mức nào? Người bình thường tuyệt đối sẽ không làm vậy. Nếu thực sự khó khăn, bạn bè thân thích đâu, chẳng lẽ chết sạch rồi?

Chẳng qua là Lật Khương chưa từng trải việc đời, lại thiếu kinh nghiệm yêu đương nên mới không nhận ra đây rõ ràng là một cái bẫy.

Thẩm Tư Dạ cũng không vội vạch trần bộ mặt thật của tên kia. Anh ta hiểu Lật Khương là vì còn ôm hy vọng vào tương lai của hai người nên mới dễ mù quáng. Không sao cả, chỉ cần người của anh gửi thông tin điều tra tới, đến lúc đó, mọi chuyện sẽ sáng tỏ.

Dù cho tên đàn ông kia không phải kẻ lừa đảo, Thẩm Tư Dạ cũng muốn giúp Lật Khương giữ lại số tiền đó. Anh ta không muốn để cô bị một kẻ nghèo túng lợi dụng. Tập đoàn Thẩm thị mỗi năm đều có các chương trình từ thiện, Thẩm Tư Dạ có thể nộp hồ sơ giúp để người thân của tên kia có thể chữa bệnh.

Thẩm Tư Dạ có khả năng nhìn thấu mọi chuyện, Lật Khương là một bảo mẫu không tồi. Anh ta không ngại bỏ chút thời gian, tinh thần lên người cô.

Trên mặt anh ta vẫn giữ nụ cười ôn hòa, tiếp tục trò chuyện nhẹ nhàng để giúp cô thoải mái hơn.

Không biết từ lúc nào, Lật Khương đã bắt đầu kể với Thẩm Tư Dạ về tuổi thơ của mình. Mẹ cô mắc bệnh nặng từ khi cô còn rất nhỏ, vì không có tiền chữa trị nên đã mất. Đó cũng là lý do khiến cô muốn giúp Tiểu Nghị. Cô cảm thấy hai người có chung nỗi đau, đồng bệnh tương liên.

Cô không thể cứu được mẹ mình, nhưng ít ra có thể giúp đỡ Tiểu Nghị, để hắn không mất mẹ.

Nghe đến đó, trong lòng Thẩm Tư Dạ chợt dâng lên cảm giác chua xót. Anh ta khó mà tưởng tượng nổi một cô gái hơn mười tuổi sau khi mất cả cha lẫn mẹ đã phải chống chọi thế nào để sống tới ngày hôm nay.

Cô không có được công việc tốt nên chỉ có thể bán sức lao động chân tay để kiếm từng đồng. Có lẽ chính vì thế mà cuộc sống của cô không bị những toan tính, ganh đua mài mòn nên mới giữ được nét đơn thuần thuở thiếu thời. Nhưng cũng vì vậy mà cô dễ dàng tin tưởng một người đàn ông qua mạng.

Thẩm Tư Dạ không khỏi lo lắng, nếu Tiểu Nghị thật sự là kẻ lừa đảo thì cú sốc này với Lật Khương sẽ lớn đến mức nào?

Và đúng như điều anh ta lo sợ.

Chưa đến nửa tiếng sau, Thẩm Tư Dạ đã nhận được tài liệu từ người anh ta nhờ điều tra.