Lật Khương không nhận ra được ưu điểm của mình. Chính sự tự ti đã khiến cô thường cúi đầu, né tránh ánh mắt người khác. Như thể làm vậy khiến cô có cảm giác an toàn hơn.
Cô đã lớn tuổi mà vẫn chưa có người yêu hay kết hôn, có lẽ phần nào là do ngoại hình. Rõ ràng, cô tin rằng mình không xinh đẹp. Nhưng trong mắt Thẩm Tư Dạ, điều đó chỉ chứng minh rằng những người khác không có con mắt nhìn người, chứ không có nghĩa là Lật Khương thật sự xấu xí.
Huống chi, vóc dáng của cô thực sự rất đẹp. Là đàn ông, anh tất nhiên hiểu được sức hút từ cơ thể cô mang lại.
Nếu cô dám thể hiện bản thân hơn một chút, thì dù là người kén chọn đến mấy cũng sẽ phải ngoái nhìn cô.
Thẩm Tư Dạ biết không thể một sớm một chiều thay đổi được sự tự ti ăn sâu trong tâm trí cô, nên anh chỉ dịu dàng nói:
"Chị Lật, người thật sự thích chị sẽ không để tâm chị có xinh đẹp hay không."
Lật Khương càng cúi đầu thấp hơn, nhỏ nhẹ nói:
“Tôi lớn tuổi rồi, tìm được người thật lòng thích mình rất khó. Tôi chỉ muốn cố gắng để xứng đôi với người đó.”
Nói ra những lời này trước mặt chủ nhà, cô thật sự cảm thấy xấu hổ. Nhưng cô không muốn khiến Thẩm Tư Dạ thất vọng, vì vậy chỉ có thể thành thật nói ra lòng mình.
Thẩm Tư Dạ khẽ nheo mắt lại. Nghe ý cô nói, chẳng lẽ cô đã có đối tượng muốn tìm hiểu?
"Chị Lật, chị có người thương sao?"
Thẩm Tư Dạ vốn dĩ cũng chẳng có tư cách để hỏi câu này, nhưng anh không hiểu tại sao bản thân lại buột miệng. Có điều, giọng anh rất nhẹ nhàng, không khiến người khác cảm thấy khó chịu.
Thấy anh không có ý cười nhạo, Lật Khương cũng thoải mái hơn một chút, nhưng vẫn khẽ lắc đầu:
“Ở tuổi này rồi, tôi cũng không dám nói là có thích hay không. Chỉ cảm thấy đối phương khá hợp, anh ấy đối xử với tôi rất tốt, tôi cũng có thiện cảm. Nếu mọi chuyện thuận lợi, sang năm kết hôn rồi cùng nhau sống một cuộc sống ổn định là được.”
Trong ánh mắt cô có sự mong chờ về hôn nhân, nhưng lại không phải là tình yêu ngọt ngào cháy bỏng. Giống như lời cô nói, cô chỉ muốn tìm một người để cùng sống yên ổn qua ngày.
Có lẽ cả đời này cô cũng sẽ không biết tình yêu thực sự là gì.
Ngực Thẩm Tư Dạ như bị đè nặng, nhưng giọng anh vẫn nhẹ nhàng như gió xuân:
“Chị Lật, người ấy là người như thế nào?”
Lật Khương nghĩ ngợi một chút rồi trả lời:
“Anh ấy cũng từ quê lên, là con cả trong nhà. Từ nhỏ đã phải ra ngoài làm lụng để lo cho các em đi học. Bố anh ấy thì bị tàn tật, mẹ lại hay đau ốm. Anh ấy làm nghề giao cơm, cực lắm, nhưng mỗi tháng vẫn cố tiết kiệm được ba triệu gửi về nhà. Tôi không quan trọng chuyện tiền bạc, chỉ là thấy anh ấy rất có trách nhiệm. Nhà đông người, sau này chắc cũng sẽ vui.”
Nghe đến đây, Thẩm Tư Dạ im lặng cắn chặt răng. Giao cơm, bố tàn tật, mẹ bệnh, em còn đang đi học, không có tiền dư dả, như vậy mà gọi là đối tượng tốt?
Nghĩ đến cảnh Lật Khương sau này vì cuộc sống ấy mà vất vả nuôi con, gồng gánh cả gia đình chồng là da đầu anh đã tê rần.
Anh cố giữ giọng mình bình tĩnh:
“Nhưng chị Lật, nghe qua thì gánh nặng nhà anh ấy khá lớn. Chị vốn đã không sống dễ dàng gì, nếu kết hôn với người như vậy, chị có thể sẽ không giữ được mức sống hiện tại.”
Anh biết rõ Lật Khương là cô nhi, không nơi nương tựa, nhưng mấy năm qua cô vẫn làm việc chăm chỉ. Chỉ cần không bệnh nặng thì tự lo cho bản thân là đủ sống ổn.
Còn nếu lấy một người như vậy, chẳng những không được chăm sóc, mà còn phải gánh thêm gánh nặng từ cả gia đình chồng. Nghĩ vậy khiến anh nghẹn ở cổ họng.
Lật Khương khẽ gật đầu:
“Tôi biết chứ. Nhưng nếu ráng thêm hai năm nữa, các em anh ấy học xong rồi thì sẽ nhẹ nhàng hơn. Tôi sẵn sàng cùng anh ấy chịu khổ tạm thời, sau này sẽ tốt lên thôi.”
Thẩm Tư Dạ càng nghe càng khó chịu, trong lòng anh không ngừng chê bai người đàn ông kia. Nhưng nghĩ nếu anh nói ra lúc này, chắc chắn sẽ khiến Lật Khương giận, vì rõ ràng cô không hề để tâm chuyện nghèo khổ, lại còn muốn cùng người ta gánh vác.
Muốn thay đổi suy nghĩ của cô, có lẽ phải từ từ.
Anh không cảm thấy mình đang lo chuyện bao đồng. Một người bình thường sẽ không thể nào thấy một người phụ nữ tốt như vậy tự đẩy mình vào hố lửa mà làm ngơ.
Thẩm Tư Dạ mỉm cười nhẹ nhàng:
“Thật muốn xem thử người đàn ông nào có phúc đến thế, lại có thể cưới được một người tốt như chị Lật.”
Lật Khương ngượng ngùng cười, đỏ mặt nói:
“Chúng tôi quen nhau trên mạng, vẫn chưa gặp mặt. Anh ấy cũng đang ở trong thành phố này, nhưng gần đây bận quá, đợi khi nào rảnh sẽ hẹn gặp.”
Thì ra… Đến giờ hai người họ còn chưa gặp mặt.
Lòng Thẩm Tư Dạ vừa buông lỏng lại lập tức căng trở lại. Không ngờ chị Lật lại thời thượng đến mức yêu qua mạng. Nhưng anh biết rõ yêu qua mạng bây giờ đầy rẫy những trò lừa đảo. Chẳng lẽ cô không nhận ra?
Nhìn vẻ mặt Lật Khương rõ ràng là không. Cô hoàn toàn tin tưởng người đàn ông bên kia màn hình.
Hình ảnh về một người phụ nữ “ vội vàng muốn kết hôn” trong đầu anh lập tức biến thành “nữ thanh niên độc thân lớn tuổi đang trên bờ vực bị lừa”.
Vào chính khoảnh khắc đó anh thật sự cảm thấy mình phải có trách nhiệm.