Xuyên Nhanh: Hình Thức Đắm Chìm Sắm Vai Của Vạn Nhân Mê

Quyển 1 - Chương 11: Bảo mẫu quyến rũ tổng tài (11)

Không hiểu sao, Thẩm Tư Dạ hôm nay lại không lên tầng như thường lệ, cứ ngồi lì ở phòng khách giả vờ chăm chú đọc sách.

Lật Khương thì bận rộn quét dọn vệ sinh, có nhiều lần đi sát qua anh, nhưng tuyệt nhiên không nói chuyện.

Kỳ lạ là khứu giác của Thẩm Tư Dạ bỗng trở nên nhạy bén hơn hẳn. Mỗi lần Lật Khương đi ngang qua, anh đều có thể ngửi thấy mùi thơm nhè nhẹ trên người cô, giống hệt tối qua.

Anh bất giác nhớ lại cảm giác lúc ôm cô trong lòng, cơ thể của cô mềm mại, ấm áp, lại còn thơm dịu khiến người ta chỉ muốn ôm chặt hơn nữa.

Trước đây anh chỉ nghe người ta nói “Ôn hương nhuyễn ngọc”,* giờ thì anh mới thật sự hiểu được lời ấy không sai chút nào.

(Ôn hương nhuyễn ngọc: Thân thể như ngọc mềm mại tỏa ra mùi hương ấm áp)

Nhưng khi nhận ra mình đang nghĩ gì, Thẩm Tư Dạ liền muốn tự tát vào mặt mình một cái. Không được! Như vậy là không đúng!

Từ trước đến nay, Thẩm Tư Dạ luôn tự nhủ sẽ dành hết mọi điều tốt đẹp nhất cho người vợ tương lai của mình. Anh không muốn dây dưa quan hệ nam nữ mập mờ, càng không muốn trở thành một người đàn ông không chừng mực.

Mà Lật Khương, cô chỉ là người giúp việc anh thuê, giữa hai người không thể có khả năng gì. Thế thì tại sao anh lại có những ý nghĩ xấu xa như thế?

Lật Khương không biết Thẩm Tư Dạ đang suy nghĩ điều gì, từ xa nhìn lại cô chỉ thấy sắc mặt anh càng lúc càng khó coi. Mắt thì dán chặt vào quyển sách... Cứ như thể có kẻ thù truyền kiếp ở trong đó vậy.

Lật Khương bị ánh mắt Thẩm Tư Dạ dọa cho sợ, vội vã thu lại ánh nhìn, thầm nghĩ: Thôi chờ anh ấy nguôi giận rồi xin lỗi vậy.

Dù sao cũng là Thẩm Tư Dạ đã nói những lời nặng nề về bạn cô, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cô cảm thấy bản thân cũng có phần sai. Dù lời anh nói nghe không dễ chịu, nhưng thực ra cũng chỉ vì lo cho sức khỏe của cô. Tối qua cô gây ra bao nhiêu phiền phức như vậy, vậy mà anh không hề trách móc. Cô có tư cách gì để giận ngược lại anh chứ?

Cả hai mang tâm sự riêng, thời gian cứ thế lặng lẽ trôi đến trưa.

Lật Khương bày biện xong bữa trưa trên bàn, cô nắm chặt tay, lấy hết can đảm cất tiếng gọi:

"Ngài Thẩm, mời ăn cơm ạ."

Nghe tiếng cô, Thẩm Tư Dạ mới như bừng tỉnh, ánh mắt anh dừng lại trên bàn ăn đã được chuẩn bị tươm tất, rồi lập tức bước tới.

Lật Khương định quay vào bếp, nhưng anh bỗng gọi cô lại:

“Chị Lật, ăn cùng tôi đi.”

Lật Khương thoáng sững người, lúng túng nói:

“Như vậy… Không hợp quy củ đâu ạ.”

Thẩm Tư Dạ giương mắt nhìn cô:

"Tôi bỏ tiền thuê chị, thì chị phải nghe lời tôi. Quy củ? Tôi chính là quy củ, không phải sao?"

Giọng anh trầm thấp, lạnh lẽo, mang theo áp lực khiến người đối diện không thể không phục tùng. Vẻ ôn hòa thường ngày biến mất hoàn toàn. Lật Khương bị khí thế ấy đè nén, không dám trái lời, chỉ có thể ngoan ngoãn đi lấy bát đũa rồi lặng lẽ ngồi xuống bàn ăn.

Thấy cô cuối cùng cũng chịu ngồi xuống, sắc mặt Thẩm Tư Dạ liền dịu lại, tâm trạng cũng thoải mái hơn. Nhìn dáng vẻ không tình nguyện của cô, anh lại cảm thấy ăn cơm ngon miệng hơn vài phần.

Trong khi đó Lật Khương thì y như con gà con mổ thóc, ăn nửa chén cơm mà phải mất cả buổi, chỉ toàn gắp rau, chẳng động đũa đến chút thịt nào.

Thẩm Tư Dạ vốn đã tự nhủ sẽ mặc kệ cô, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được nói:

“Chị Lật, bác sĩ nói chị giảm cân quá đà, cơ thể bị tổn hại nên kỳ kinh nguyệt lần này mới đau dữ dội như vậy. Bây giờ chị cần phải ăn uống tẩm bổ đầy đủ, đừng giảm béo nữa.”

Mấy chữ “Kỳ kinh nguyệt” được Thẩm Tư Dạ thốt ra một cách thản nhiên nhưng lại khiến Lật Khương xấu hổ đến mức không biết giấu mặt vào đâu. Cô cúi gằm đầu, mặt đỏ rực, lúng túng đến mức muốn độn thổ.

Thấy Thẩm Tư Dạ vẫn giữ vẻ nghiêm túc, không chút ái ngại, Lật Khương đành cố nén ngượng, lí nhí đáp:

“Tôi biết rồi… Tôi sẽ chú ý hơn.”

Thẩm Tư Dạ xưa nay vốn theo chủ nghĩa "nói ít làm nhiều", không thích vòng vo hay can thiệp sâu vào chuyện của người khác. Vậy mà từ khi gặp Lật Khương, mọi nguyên tắc anh đặt ra như đều bị phá vỡ. Anh đã mở lời khuyên nhủ cô không chỉ một lần, vậy mà cô vẫn không chịu nghe.

Cuối cùng, Thẩm Tư Dạ cảm thấy chán nản, lạnh nhạt buông một câu:

“Được thôi, tuỳ chị."

Lật Khương nghe ra được sự thay đổi trong giọng anh, trong lòng chột dạ, cô lo lắng mình lại nói sai gì khiến anh khó chịu. Cô lẩm bẩm nói thật lòng:

“Tôi vốn đã không xinh đẹp, nếu không giảm cân, vừa béo vừa xấu… Thì sẽ chẳng ai cần cả.”

Thẩm Tư Dạ ngẩn người.

Đến lúc này Thẩm Tư Dạ mới thật sự hiểu. Thì ra Lật Khương giảm cân là vì muốn tìm đối tượng để yêu thương.

Cô không thể thay đổi được khuôn mặt mình, nên chỉ có thể dốc toàn tâm toàn sức để cải thiện vóc dáng, hy vọng bản thân có thể trở nên “đẹp” hơn một chút, có cơ hội được người khác yêu thích.

Nhưng mà… Thẩm Tư Dạ cảm thấy cô hoàn toàn không cần phải làm vậy.

Anh bắt đầu nghiêm túc quan sát cô. Lật Khương thật sự rất trắng, làn da của cô trắng đến trong suốt, sạch sẽ như sứ men không tỳ vết. Ngũ quan của cô không nổi bật nhưng lại hài hòa đến mức khiến người ta càng nhìn càng thấy ưa mắt. Trên người cô có một loại khí chất yên tĩnh, nhẹ nhàng, khiến người đối diện cảm thấy an lòng.

Thực tế, cô còn rất trẻ. So với những cô gái hai mươi mấy tuổi bên ngoài, cô thậm chí còn có phần rạng rỡ hơn. Nhưng mà, cô hoàn toàn không nhận ra điều đó.