Xuyên Nhanh: Hình Thức Đắm Chìm Sắm Vai Của Vạn Nhân Mê

Quyển 1 - Chương 10: Bảo mẫu quyến rũ tổng tài (10)

Nghĩ đến việc cố chủ bị mình làm hoảng sợ, còn mời bác sĩ đến nhà, Lật Khương suýt chút nữa bật khóc:

"Xin lỗi, ngài Thẩm, tôi đã làm phiền anh, thật sự xin lỗi... Tôi hứa sẽ không bao giờ tái phạm sai lầm như vậy nữa."

Lật Khương cho rằng Thẩm Tư Dạ đang giận vì cô gây rắc rối, sợ bị đuổi việc nên cô chỉ còn cách thành khẩn xin lỗi, mong anh thấy được sự chân thành của mình.

Vừa nói, cô vừa cúi người thật sâu trước anh.

Nhìn thấy dáng vẻ nhún nhường, tự ti của cô, trong lòng Thẩm Tư Dạ dâng lên một cảm xúc khó tả. Anh không hiểu tại sao mình lại thấy không thoải mái khi cô làm như vậy, như thể những ngày tháng hòa thuận, vui vẻ bên nhau hơn nửa tháng qua giờ chỉ còn là ảo ảnh. Giữa hai người bỗng chốc lại cách xa như cả dải ngân hà.

Anh đâu có ý định trách mắng cô, thậm chí anh còn chưa nói gì, vậy mà cô đã hoảng hốt đến mức này.

Thẩm Tư Dạ bực dọc nói:

“Chị Lật, tôi nói mấy chuyện này không phải để trách chị. Tôi chỉ muốn chị đừng cố giảm cân nữa. Cứ như vậy hoài sớm muộn gì cũng hại đến sức khỏe.”

Nghe vậy, Lật Khương khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nhưng rồi cô lại lưỡng lự:

“Nhưng… Bạn tôi nói tôi vẫn hơi béo, gầy một chút nhìn sẽ đẹp hơn…”

Thẩm Tư Dạ buột miệng thốt ra:

“Dáng chị như vậy là rất đẹp rồi, béo chỗ nào chứ?”

Lật Khương tròn mắt nhìn anh, không dám tin lời đó là do Thẩm Tư Dạ nói ra, càng không tin đó là lời khen dành cho cô.

Cô luôn nghĩ mình xấu xí, quen mặc quần áo rộng thùng thình để che thân hình, mùa hè cũng không dám mặc váy, cô không biết rằng mình có dáng người đẹp. Những lời khen như vậy xưa nay chẳng bao giờ liên quan đến cô.

Thẩm Tư Dạ đọc được suy nghĩ trong mắt cô. Dĩ nhiên anh không thể nói rằng tối qua anh đã nhìn thấy, chỉ đành lảng sang chuyện khác:

“Bạn của chị bị sao vậy? Cứ khuyên chị giảm cân mà không nghĩ đến sức khỏe của chị. Người thật sự quan tâm chị sẽ chỉ mong chị khỏe mạnh mà không phải mỏng manh như tờ giấy.”

Lật Khương ban đầu còn như kẻ chịu tội, nhưng nghe nhắc đến bạn mình thì hơi cau mày:

“Ngài Thẩm, bạn tôi cũng là vì lo cho tôi thôi. Mong anh đừng nói nặng bạn tôi như vậy.”

Cô gom hết dũng khí để nói ra câu đó, rồi lại cúi đầu, không dám nhìn thẳng anh.

Thẩm Tư Dạ suýt bật cười vì tức:

“Bạn chị muốn tốt cho chị, còn tôi thì đang hại chị chắc?”

Ban đầu, anh không để tâm mấy đến người bạn của cô, nhưng giờ nghĩ lại thì thấy người này thật không nên kết bạn. Anh nói tiếp:

“Chỉ một câu nói của họ mà chị đã nghe răm rắp, những người đó thật sự lo cho chị sao? Họ có bao giờ quan tâm đến sức khỏe của chị không? Chị đau đến ngất xỉu chẳng phải cũng có phần do họ gây ra sao?”

Lật Khương đột nhiên ngẩng đầu, mắt mở to tròn, hoàn toàn không ngờ Thẩm Tư Dạ lại nói ra những lời như vậy. Cô không vui khi thấy bạn mình bị đánh giá một cách vô lý như thế.

Nhưng cô vốn yếu đuối, không đủ tự tin để tranh luận với Thẩm Tư Dạ. Chỉ đành quay lưng lại, tiếp tục dọn dẹp đồ ăn của hôm nay.

Người yếu đuối khi nổi giận chỉ biết im lặng. Cô không dám quăng nồi, đập bát, chỉ dám lờ đi Thẩm Tư Dạ.

Thật ra Thẩm Tư Dạ cũng bất ngờ. Anh không ngờ bản thân lại có thể nói ra những lời gay gắt như vậy. Trước nay anh chưa từng như thế.

Anh nhận ra mình đã sai, cũng định xin lỗi cô. Nhưng nhìn dáng vẻ cô không muốn để ý đến mình nữa, anh lại thấy giận không rõ lý do, liền quay người bỏ đi.

Ngồi một mình trong khu vườn nhỏ, gió thu thổi nhè nhẹ làm tâm trạng anh dần dịu lại.

Thẩm Tư Dạ bắt đầu suy nghĩ. Lật Khương cũng chỉ là bảo mẫu anh thuê, đâu phải người thân, càng không phải bạn gái. Việc cô nghe lời bạn hay giao du với ai, vốn đâu liên quan gì đến anh?

Anh trả lương, cô làm việc, thế là đủ. Cần gì phải can thiệp quá sâu vào cuộc sống của cô?

Chỉ cần nghĩ lại thôi, Thẩm Tư Dạ cũng thấy bản thân lúc nãy thật kỳ lạ.

Chắc chắn là do tối qua ngủ không ngon nên đầu óc hôm nay mới mơ màng như vậy.

Anh cố gắng ép mình không nghĩ ngợi lung tung nữa. Đúng lúc đó, một đôi tay thon gọn, trắng trẻo bất ngờ xuất hiện đặt một phần sandwich cùng ly cà phê xuống trước mặt anh.

Thẩm Tư Dạ theo phản xạ quay đầu lại, chỉ kịp thấy bóng lưng Lật Khương đang rời đi.

Rõ ràng cô vẫn đang giận. Đến một câu cũng không muốn nói với anh, đây cũng là bữa sáng qua loa nhất mấy ngày qua.

Thẩm Tư Dạ nghiến răng, không hiểu sao anh không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, đành nâng ly cà phê lên uống để trấn tĩnh.

Nhưng ngay khi cà phê vừa chạm môi, anh lập tức siết chặt tay.

Cà phê gì mà đắng thế?

Anh bắt đầu nghi ngờ Lật Khương cố ý. Nhưng nếu vì chuyện nhỏ thế này mà gây gổ với cô thì anh lại thấy mình quá trẻ con.

Thôi thì… Cô đang trong kỳ sinh lý, nhường cô một chút vậy!

Cứ thế, hai người “giằng co” trong im lặng, chẳng ai chịu mở lời trước.