Xuyên Nhanh: Hình Thức Đắm Chìm Sắm Vai Của Vạn Nhân Mê

Quyển 1 - Chương 9: Bảo mẫu quyến rũ tổng tài (9)

Thẩm Tư Dạ hoảng hốt, lập tức chạy đến quỳ nửa người bên cạnh cô. Anh không dám tùy tiện chạm vào, chỉ có thể không ngừng gọi tên cô trong lo lắng. Lật Khương không trả lời, bởi cô đã ngất đi rồi.

Sau khi suy nghĩ, Thẩm Tư Dạ thấy gọi bác sĩ gia đình đến sẽ nhanh hơn là tự lái xe đến bệnh viện. Anh vội lấy điện thoại ra, mô tả sơ qua tình trạng của Lật Khương và nhờ họ đến đây ngay lập tức.

Bác sĩ nói sẽ có mặt trong vòng hai mươi phút. Nghe vậy, Thẩm Tư Dạ cũng tạm yên tâm hơn đôi chút. Nhìn Lật Khương đang mê man bất tỉnh, anh chỉ có thể nhẹ nhàng bế cô từ dưới đất lên.

Ngoài dự đoán, Lật Khương rất nhẹ, cô mềm mại nằm gọn trong vòng tay Thẩm Tư Dạ. Cô bé nhỏ đến khó tin. Đồng thời, anh cũng nhìn rõ dáng vẻ hiện tại của cô.

Lật Khương mặc một chiếc váy ngủ bằng vải bông rẻ tiền, rộng thùng thình, dài đến đầu gối, trông chẳng có chút thẩm mỹ nào. Thế nhưng, xương quai xanh và chân tay của cô lại vô cùng thanh tú, đặc biệt là đôi chân thon dài, trắng mịn như ngọc. Ngay cả những ngón chân của cô cũng nhỏ nhắn, tròn trịa như những viên chân trâu, nhìn đáng yêu đến lạ kỳ.

Làn da tưởng chừng được nuôi dưỡng trong lụa là ấy lại ở trên người một cô hầu gái. Ngoài khuôn mặt thì từ đầu đến chân, không chỗ nào của cô là không khiến người ta rung động.

Thẩm Tư Dạ không ngờ vóc dáng của Lật Khương lại đẹp đến vậy. Dù chiếc váy ngủ không ôm sát eo, anh vẫn có thể cảm nhận được vòng eo nhỏ nhắn của cô.

Thẩm Tư Dạ chưa từng tiếp xúc gần gũi với bất kỳ người phụ nữ nào ngoại trừ mẹ của mình. Trước giờ, anh không coi Lật Khương là phụ nữ. Trong mắt anh, cô là người giúp việc, là chị gái.

Nhưng lúc này, anh rõ ràng ý thức được cô là một người phụ nữ, một người phụ nữ thơm tho, mềm mại.

Lật Khương ban ngày luôn giữ hình tượng giản dị đến mức nhạt nhòa, không dùng nước hoa, không trang điểm. Thế mà giờ đây, Thẩm Tư Dạ lại ngửi thấy trên người cô một mùi hương rất nhẹ, thoảng qua, không nồng nặc, khiến người ta cảm thấy dễ chịu vô cùng.

Sau khi đặt cô lên giường, Thẩm Tư Dạ nhẹ nhàng gạt tóc rối trên mặt cô, anh thấy trán cô đẫm mồ hôi lạnh, môi bị cắn đến in hằn vết đỏ. Rõ ràng cô đang cố gắng chịu đựng cơn đau.

Vậy mà cô lại không rên một tiếng. Thật sự khiến người ta xót xa.

Vì cô chưa tỉnh lại nên Thẩm Tư Dạ cũng không biết phải nói gì để an ủi, chỉ đành nhẹ nhàng đắp chăn cho cô.

Anh vô thức liếc qua phần thân trên của cô, chiếc váy ngủ rộng thùng thình theo đường cong mà trượt xuống để lộ vòng eo nhỏ nhắn và bộ ngực đầy đặn. Hình ảnh ấy khiến đầu óc Thẩm Tư Dạ như nổ tung.

Anh lập tức quay mặt đi, thầm mắng chính mình như vậy là sai, là không nên.

Anh phải tôn trọng chị Lật, không thể xem cô như… Một người phụ nữ mà nảy sinh ý nghĩ ấy.

Lật Khương đang hôn mê, chỉ còn một mình Thẩm Tư Dạ loay hoay bất an. May mắn thay, bác sĩ đã tới nơi trong vòng hai mươi phút đúng như lời hứa.

Sau khi bắt mạch cho Lật Khương, bác sĩ nói với Thẩm Tư Dạ:

"Cô ấy bị đau bụng kinh quá nặng nên mới ngất đi. Thật ra, đây cũng không thể xem là bệnh."

Thẩm Tư Dạ nhất thời không thể hiểu được. Bác sĩ đành kiên nhẫn giải thích:

“Cô ấy chắc hẳn trước giờ vẫn thường bị đau bụng kinh, nhưng lần này nghiêm trọng hơn do sức khỏe yếu đi. Có phải dạo gần đây cô ấy ăn uống không đầy đủ không?”

Thẩm Tư Dạ gật đầu xác nhận.

“Đó chính là nguyên nhân. Cô ấy không ăn uống đầy đủ, làm tổn thương nguyên khí nên lần này mới bị đau đến mức ngất đi như vậy. Tôi đã tiêm thuốc giảm đau, sau này chỉ cần ăn uống điều độ, bồi bổ cơ thể là ổn.”

Sau khi tiễn bác sĩ về, Thẩm Tư Dạ quay trở lại bên giường Lật Khương, trong lòng anh dâng lên nhiều cảm xúc khó diễn tả.

Thuốc phát huy tác dụng rất nhanh, chân mày cô đã giãn ra, sắc mặt tuy vẫn nhợt nhạt như ngọc lạnh nhưng môi đã hồng hào hơn một chút.

Thẩm Tư Dạ biết rõ đau bụng kinh là gì, nhưng gắn điều đó với Lật Khương, anh vẫn chưa hết ngỡ ngàng.

Anh giờ đây ý thức rất rõ rằng: Lật Khương không chỉ là một người phụ nữ, mà còn là một người phụ nữ mới ngoài ba mươi, trẻ trung, yêu cái đẹp.

Chính vì muốn giữ dáng mà cô mới nhịn ăn, dẫn đến cơ thể suy nhược rồi đau đến mức ngất xỉu.

Nếu cô tỉnh lại, Thẩm Tư Dạ nhất định sẽ bắt cô từ nay về sau không được giảm cân nữa.

Nhưng giờ cô vẫn chưa tỉnh, Thẩm Tư Dạ chỉ có thể nhẹ nhàng tắt đèn cho cô, rồi lặng lẽ quay trở về phòng mình.

Đêm đó Thẩm Tư Dạ ngủ không yên giấc. Cả đêm anh chìm trong những giấc mơ hỗn loạn, tỉnh dậy rồi lại chẳng nhớ nổi điều gì.

Xuống tầng, anh nhìn thấy bóng dáng Lật Khương đang bận rộn trong bếp. Trông cô không còn dáng vẻ yếu ớt như đêm qua, thậm chí còn vừa nhặt rau vừa khe khẽ hát, tinh thần có vẻ khá tốt.

“Chị Lật.” Thẩm Tư Dạ cất tiếng gọi.

Lật Khương lập tức quay đầu lại, mỉm cười rạng rỡ: “Thẩm tổng, ngài dậy sớm thế! Hôm nay muốn ăn gì cho bữa sáng ạ?”

Nhìn vẻ mặt vô tư, không chút bận tâm của cô, trong lòng Thẩm Tư Dạ bỗng dâng lên cảm xúc tức giận, nhưng lại chẳng rõ vì sao.

Anh chau mày: “Chị Lật, chị không nhớ chuyện gì đã xảy ra tối qua sao?”

Một câu ấy khiến Lật Khương sững người, cô lập tức trở nên hoảng hốt. Cô thật sự không nhớ gì, nhưng theo bản năng lại nghĩ rằng mình đã làm sai điều gì đó.

Cô rụt rè hỏi: “Tối qua... Đã xảy ra chuyện gì vậy ạ? Tôi... có làm gì không đúng sao?”

Thẩm Tư Dạ thở dài, rồi kể lại toàn bộ những chuyện đã xảy ra đêm qua. Nghe xong, Lật Khương sững sờ, mắt tròn xoe vì ngạc nhiên. Rõ ràng cô hoàn toàn không có chút ký ức nào về chuyện đó. Cô chỉ nhớ mình ngủ một giấc đến sáng, tỉnh dậy rồi đi chợ mua đồ nấu ăn như thường lệ. Sự việc tối qua cũng không ảnh hưởng gi tới sức khỏe của cô. Cô chỉ thấy hơi chướng bụng một chút.