Thật kỳ lạ. Trước giờ Thẩm Tư Dạ chưa từng để mắt đến những người phụ nữ bên cạnh mình. Người có thể lọt vào mắt anh ta, hoặc là thuộc kiểu con nhà quyền quý có bối cảnh vững chắc như mẹ anh ta, hoặc là những người phụ nữ thành đạt trong công ty, có học vấn và năng lực nghề nghiệp rõ ràng.
Chỉ riêng Lật Khương là ngoại lệ. Cô không có gia thế, không có học vấn cao, nhan sắc cũng không nổi bật, thậm chí có thể nói là kiểu phụ nữ sàn sàn mà người ta thường thấy trên phố. Nhưng Thẩm Tư Dạ chưa bao giờ đi dạo phố.
Lật Khương quá đỗi bình thường, chính điều đó lại khiến Thẩm Tư Dạ có chút tò mò về cô. Vì không cảm thấy bị đe dọa, anh cũng chẳng cần đề phòng. Trong mắt anh, Lật Khương không phải là kiểu phụ nữ khiến người ta nảy sinh tình cảm, nên anh có thể thoải mái quý mến cô mà không cần kìm nén.
Đối với anh, thứ cảm giác ấy đơn giản chỉ là sự tôn trọng dành cho người phụ nữ luôn chăm sóc anh chu đáo.
Dạo này công ty Thẩm Tư Dạ đang triển khai một dự án lớn, sắp bước vào giai đoạn cuối, nên ngày nào anh cũng phải tăng ca ở công ty. Trong khi đó, Lật Khương được nghỉ vào cuối tuần, nhưng cô chẳng bao giờ ra ngoài. Cứ đến giờ anh về là cô đã chuẩn bị cơm nước sẵn.
Vì thế, Thẩm Tư Dạ dặn cô không cần phải làm vậy. Cuối tuần là để nghỉ ngơi, cô có thể đi chơi với bạn bè, đi dạo phố mua sắm, hoặc về nhà mình nghỉ ngơi cũng được.
Có lẽ người càng ở trên cao thì càng dễ động lòng trước những điều nhỏ bé.
Thẩm Tư Dạ thậm chí còn không nhận ra rằng, trong lòng anh đã nảy sinh một sự thương xót dành cho Lật Khương, người con gái ở tầng lớp thấp nhất, chịu khó chịu khổ.
Lật Khương chỉ nhẹ nhàng trả lời bạn bè cô đều đã có gia đình, không có thời gian đi chơi cùng cô; hơn nữa, cô cũng không thích tiêu tiền một cách vô nghĩa. Còn việc nấu cơm cho anh chỉ là tiện tay thôi, ban ngày cô không làm việc, coi như là đang ở nhà nghỉ ngơi.
Lúc đó Thẩm Tư Dạ mới nhận ra Lật Khương thật ra cũng có chút bướng bỉnh. Cô không hoàn toàn làm theo lời anh, không phải vì chống đối, mà vì cô có suy nghĩ riêng. Với cô, những chuyện nhỏ nhặt này chẳng đáng bận tâm, giống như những bà cụ dai dẳng nhắc đi nhắc lại một chuyện cả trăm lần, rồi lại đâu vào đấy. Khác chăng là, Lật Khương không khiến người ta thấy phiền phức.
Kỳ quái thay, Thẩm Tư Dạ lại cảm thấy vui. Bởi vì điều đó có nghĩa là Lật Khương không hề yếu đuối như anh tưởng.
Có Lật Khương chăm sóc, dù Thẩm Tư Dạ bận đến quay cuồng ở công ty, mỗi khi về đến nhà vẫn có thể thả lỏng cơ thể. Nhờ vậy mà tinh thần anh luôn sảng khoái, cân nặng cũng không sụt đi chút nào.
Sau hơn nửa tháng Lật Khương chuyển vào sống cùng, dự án lớn của công ty anh cuối cùng cũng hoàn thành. Kể từ đó, anh không còn phải cắm mặt ở công ty mỗi ngày.
Lật Khương nhớ đến lời anh vô tình nói ra, nên đặc biệt nấu thêm vài món ăn trong những ngày này.
Khi Thẩm Tư Dạ về đến nhà, nhìn thấy bàn ăn phong phú liền ngạc nhiên hỏi:
“Chị Lật, hôm nay sao lại thịnh soạn vậy?”
Lật Khương từ bếp bưng ra món cuối cùng, ngượng ngùng cười:
“Cậu nói sắp được nghỉ, có thể ngủ nướng ở nhà, nên tôi đoán chắc mai cậu sẽ không dậy sớm ăn sáng. Đêm nay ăn nhiều một chút, coi như bù lại.”
Lời nói tuy không hẳn hợp lý theo kiểu khoa học, nhưng lại chứa đầy tấm lòng chân thành, khiến Thẩm Tư Dạ cảm thấy được quan tâm một cách ấm áp.
Anh nhìn cô cười khẽ:
“Người hiểu tôi nhất vẫn là chị Lật. Không có chị, tôi biết làm sao đây?”
Câu này anh nói với chút đùa vui, bởi sau một khoảng thời gian chung sống, cả hai đã quen thuộc hơn, Thẩm Tư Dạ cũng dần bỏ đi vẻ lạnh lùng ban đầu.
Anh còn trẻ, đường nét gương mặt rõ ràng, ánh mắt sâu thẳm. Có lẽ chính anh cũng không biết rằng, mỗi khi anh cười, toàn thân lại toát ra một sức hút đặc biệt có thể dễ dàng khiến người ta sa vào mà không kịp rút lui.
Lật Khương khẽ cúi đầu, dịu dàng nói:
“Thẩm tổng, ăn cơm thôi.”
Thẩm Tư Dạ vui vẻ ngồi vào bàn, bắt đầu ăn. Lật Khương như thường lệ đi dọn dẹp trong bếp. Đến khi Thẩm Tư Dạ muốn một ly nước, cô mới mang ra cho anh. Hai người lại một lần nữa đến gần nhau.
Lúc nhận lấy ly nước, ngón tay anh khẽ chạm vào tay cô, nó lạnh buốt, ánh mắt anh vô thức bị thu hút.
Anh không nhịn được nhìn về phía Lật Khương lần nữa, lần này mới phát hiện môi cô cũng hơi tái nhợt. Ngay lập tức anh hỏi:
“Chị Lật, chị không khỏe sao?”
Lật Khương khẽ lắc đầu, giọng nhẹ như gió thoảng:
“Không có gì đâu, chỉ là mấy bệnh vặt cũ thôi, không đáng ngại.”
Cô trông có vẻ không muốn nói nhiều, Thẩm Tư Dạ cũng không tiện gặng hỏi, nhưng trong lòng đã nảy sinh nghi ngờ. Chị Lật nhìn qua rõ ràng không giống như đang bị cảm hay sốt thông thường. Hơn nữa trong hồ sơ lý lịch cũng không hề ghi cô có bệnh nền nào. Vậy rốt cuộc là chuyện gì?
Buổi tối hôm ấy vốn chẳng có gì đặc biệt, chỉ là ngày mai không cần đến công ty nên tâm trạng Thẩm Tư Dạ cũng nhẹ nhõm hơn. Anh còn xuống phòng gym tập luyện thêm nửa tiếng, tắm rửa xong đã gần 10 giờ tối. Bình thường giờ này, Lật Khương đã đi ngủ.
Không hiểu sao đêm nay anh lại cảm thấy nóng bức khó chịu, trong người bức bối. Anh muốn uống nước lạnh để hạ nhiệt, nhưng trên tầng chỉ có máy lọc nước, không có đá, anh đành xuống bếp ở tầng dưới.
Sau khi uống hết một bát nước đá lớn, Thẩm Tư Dạ cảm thấy dễ chịu hơn hẳn. Đúng lúc anh chuẩn bị quay lên tầng thì từ phòng Lật Khương đột nhiên vang lên một tiếng động nặng nề.
Anh nhíu mày lại, trong đầu hiện lên hình ảnh đầu ngón tay cô lạnh buốt lúc chiều. Anh lập tức bước nhanh đến cửa phòng cô.
Anh lễ phép gõ cửa:
“Chị Lật?”
Không có tiếng trả lời.
Một linh cảm xấu dâng lên, Thẩm Tư Dạ cũng chẳng kịp nghĩ nhiều, trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Anh bật đèn lên, trước mắt là cảnh tượng khiến tim anh thắt lại.
Lật Khương nằm gục bên mép giường, cơ thể hơi co lại, đã mất đi ý thức…