Câu trả lời của Lật Khương làm Thẩm Tư Dạ bất ngờ.
Anh ta thật sự khó mà gắn hai chữ “giảm béo” với bảo mẫu trong nhà.
Nhưng do Lật Khương nói ra nên Thẩm Tư Dạ lại bất giác liếc nhìn cô một cái.
Vẫn là lớp trang điểm có như không có, quần áo thì rộng thùng thình nên không thể nhìn thấy rõ dáng người của cô.
Mấy bộ đồ mà Lật Khương mặc nhìn thì có vẻ to, nhưng trong con mắt của Thẩm Tư Dạ, chúng thật ra là quần áo bình thường.
Cô có thể mặc quần áo bình thường thành “oversize” như thế đã chứng minh cô rất gầy.
So với lúc sáng sớm, khoảng cách lúc này giữa Thẩm Tư Dạ và Lật Khương gần hơn nhiều.
Anh ta có thể nhìn rõ xương quai xanh tinh xảo của cô, cùng phần cổ dài nhỏ và trắng nõn. Dù chỉ lộ ra khoảng 5% làn da, nhưng cũng đủ để nhận ra nước da cô cực kỳ trắng, mịn màng, sáng bóng, hoàn toàn không giống trạng thái của một người phụ nữ 36 tuổi.
Ánh mắt Thẩm Tư Dạ lại khẽ dịch lên phía trên đến khuôn mặt cô.
Nhìn kỹ, anh ta phát hiện ngũ quan của Lật Khương thực ra không hề xấu. Dù không nổi bật nhưng kết hợp lại thì hài hòa, nhẹ nhàng.
Đặc biệt là làn da của cô trắng mịn, mềm mại đến mức gần như có thể “véo ra nước”, không tì vết, không một nếp nhăn.
Thẩm Tư Dạ biết rõ tuổi tác của cô, cũng biết cô bao năm nay đều làm công việc lao động chân tay. Vậy mà làn da vẫn giữ được như thế… Anh ta cho rằng đây là do thiên phú trời sinh, cộng thêm lối sống không vướng bận tình cảm, không lo nghĩ nhiều.
Thẩm Tư Dạ nhìn chằm chằm làm Lật Khương lúng túng. Cô cúi đầu nhìn lại chính mình, rồi khẽ hỏi:
“Ngài Thẩm, tôi… Có chỗ nào không ổn sao ạ?”
Lúc này Thẩm Tư Dạ mới chợt nhận ra mình đã nhìn Lật Khương quá lâu.
Anh ta khẽ ho một tiếng rồi bình tĩnh nói:
“Không có gì. Chị Lật, tôi chỉ thấy… Chị gầy quá rồi, không cần phải giảm cân nữa.”
Thẩm Tư Dạ chưa từng nghĩ mình sẽ có cuộc trò chuyện thế này với một người giúp việc trong nhà. Những bảo mẫu trước đây phần lớn là các dì đứng tuổi, ít nói, mà anh ta cũng không chủ động giao tiếp nhiều.
Vậy mà chỉ mới hai ngày, Lật Khương đã vô thức phá vỡ thói quen giao tiếp vốn có của anh ta.
Nhưng nghĩ lại, mỗi người mỗi kiểu, như vậy… Cũng không tệ.
Lật Khương theo thói quen đưa tay sờ mặt mình, rồi mỉm cười nói:
“Bạn tôi bảo gầy một chút thì tốt cho sức khoẻ. Tôi cũng không phải kiểu nhịn ăn giảm cân cực đoan đâu, nên sẽ không ảnh hưởng đến cơ thể.”
Nghe Lật Khương nói vậy Thẩm Tư Dạ cũng không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ cầm bát cơm lên ăn.
Lật Khương thì quay trở lại phòng bếp tiếp tục dọn dẹp.
Những ngày sau đó hai người vẫn giữ kiểu sinh hoạt như vậy: yên ắng, nhịp nhàng, không nhiều lời nhưng cũng chẳng xa cách.
Thẩm Tư Dạ mỗi sáng ra khỏi nhà đều sẽ chào một tiếng với Lật Khương, tối về cũng sẽ trò chuyện đôi ba câu với cô.
Thông thường là trong nhà có chuyện gì nhỏ cần xử lý, Lật Khương sẽ hỏi ý anh ta, còn anh ta thì trả lời đơn giản, gọn gàng.
Toàn là mấy việc lặt vặt không đáng kể. Nhưng vì Lật Khương có giọng nói nhẹ nhàng, dịu tai, lại luôn từ tốn nhã nhặn, nên dù chỉ là chuyện vặt Thẩm Tư Dạ nghe cũng không thấy phiền.
Ngược lại, anh ta cảm thấy trong nhà có người như vậy nói chuyện cùng, so với sự lạnh lẽo thường ngày thì anh ta thấy thoải mái hơn nhiều.
Thẩm Tư Dạ sinh ra trong một gia đình giàu có điển hình. Đó là sản phẩm của một cuộc hôn nhân thương mại.
Bố mẹ anh ta không có mâu thuẫn nhưng cũng chẳng thân thiết, gần như họ chỉ duy trì một mối quan hệ hoà bình vì lợi ích.
Họ đặt kỳ vọng rất cao lên anh ta, nhưng lại keo kiệt trong việc thể hiện chút dịu dàng hay quan tâm.
Thẩm Tư Dạ chưa từng thực sự trải qua bầu không khí gia đình ấm áp kiểu bình thường, nhưng cũng chẳng chịu tổn thương gì nghiêm trọng.
Chỉ là… anh ta lớn lên trong sự cô độc.
Cái kiểu cô độc không ai nhìn thấy, lặng lẽ bám vào người từ nhỏ đến lớn, khiến anh ta trở thành một người đàn ông mang vẻ ngoài cao ngạo, lạnh lùng.
Thế nhưng, sâu trong lòng anh ta luôn có một phần nhạy cảm với sự dịu dàng.
Lật Khương là một người dịu dàng và rụt rè.
Thẩm Tư Dạ nhận ra điều đó, bởi vì khi nói chuyện với anh ta cô luôn cúi đầu, giọng cô nhẹ nhàng như gió thoảng, cô không dám nhìn thẳng vào anh ta, càng không dám mặt đối mặt.
Vậy mà chính một người như thế lại có thể giữ cho ngôi nhà này gọn gàng đến từng chi tiết.
Từng việc cô làm đều đúng lúc, vừa vặn, anh ta không cần phải bận tâm thêm điều gì sau một ngày dài bận rộn.
Ngay cả những bảo mẫu từng làm việc nhiều năm trước đây cũng chưa từng khiến anh ta cảm thấy thoải mái đến thế.
Giữa anh ta và Lật Khương có sự khác biệt như người ở hai thế giới.
Nhưng điều đó không có nghĩa là anh ta không thể nhìn thấy những ưu điểm trên người cô.
Sự chu đáo, nhẫn nại, tính cách trầm lặng, luôn chịu khó chịu khổ. Cô chính là kiểu phụ nữ Á Đông điển hình, giản dị mà kín đáo.
Và đó cũng chính là kiểu người mà từ nhỏ đến lớn Thẩm Tư Dạ ít khi có cơ hội tiếp xúc.