Hôm nay Lật Khương vẫn mặc quần áo rộng thùng thình. Cả người cô dường như không có chút màu sắc nào, trông như một cái bóng lặng lẽ. Không hiểu sao, có lẽ vì ánh sáng buổi sáng quá rõ nét mà từ góc nhìn của Thẩm Tư Dạ, anh ta có thể thấy một khoảng da gần như phát sáng ở chỗ cổ Lật Khương, làm nổi bật đường vai và xương quai xanh mảnh khảnh. Lớp quần áo rộng thùng thình cũng không thể giấu đi sự mềm mại thướt tha dịu dàng của cô.
Thẩm Tư Dạ chợt quay mặt sang chỗ khác, anh ta tự trách mình đang nghĩ cái quái gì vậy… Sao lại thấy bóng lưng của người bảo mẫu lớn tuổi này… đẹp đến vậy?
Với cả chị Lật cũng không còn trẻ, nếu anh ta nhìn chị ấy bằng ánh mắt của một người đàn ông thì chẳng phải là thiếu tôn trọng hay sao?
Thẩm Tư Dạ đứng dậy chuẩn bị ra cửa, nhưng lại chững lại một chút:
“Chị Lật, tôi đi đây.”
Lật Khương nghe thấy thì quay người lại, nhẹ nhàng gật đầu:
“Ngài Tổng, buổi tối gặp.”
Nhìn khuôn mặt bình thường chẳng có gì nổi bật của cô, Thẩm Tư Dạ cảm thấy những suy nghĩ ban nãy của mình thật khó hiểu. Anh ta đành đáp lại một câu “Buổi tối gặp” rồi quay người bước đi mà không ngoái đầu lại.
Tâm sự của tác giả không phải của editor:
Rất nhiều người khuyên mình nên sửa lại cách viết. Ban đầu mình cũng cứng đầu lắm, nghĩ rằng “người trong sạch thì tự khắc sẽ trong sạch”, ai hiểu thì sẽ hiểu, không cần giải thích gì cả. Nhưng khi có quá nhiều ý kiến góp ý, mình cũng bắt đầu dao dộng: Thật sự là nó ảnh hưởng đến cảm xúc viết truyện và cả tâm trạng của mình nữa.
Nên thôi, mình quyết định sẽ từ từ chỉnh sửa từ hôm nay, vừa sửa vừa viết tiếp. Sẽ cố gắng viết khác đi so với một tác giả khác, nhưng cái cốt lõi: Tổng tài cường thủ hào đoạt bảo mẫu thì mình sẽ không thay đổi. Mình cúi chào ở đây một cái nhé.
Nói rõ thêm: Mình không phải vì chột dạ nên mới sửa đâu. Nếu sửa mà mọi người bảo mình chột dạ, mình chắc… Sẽ tức hộc máu, rồi sau đó kiên cường gõ phím tiếp.
Cũng muốn chia sẻ thêm vài lời thật lòng: Truyện này là một bộ xuyên nhanh, để mà nói thực tế thì loại truyện này rất khó bán bản quyền, cũng không dễ nổi đình nổi đám. Mình cũng không đoán trước được có bao nhiêu người sẽ thích truyện này, nên càng không thể vì một câu chuyện nhỏ trong đó mà tự hủy danh tiếng của mình.
Mình viết truyện xuyên nhanh cũng lâu rồi, ý tưởng tích lũy trong đầu rất nhiều. Thật sự mình không mong vướng vào những tranh cãi vô ích, chỉ hy vọng bạn đọc có thể tiếp cận truyện một cách lý trí và công bằng. Ở chương trước, mình cũng đã chia sẻ rõ ràng về tư duy sáng tác, rằng câu chuyện này là sự tập hợp tinh túy của mô-típ tổng tài văn, chứ không phải sao chép của ai cả.
Vậy mà vẫn có người nói truyện giống y như đúc. Lúc trước mình còn vào phần bình luận để giải thích rằng mình chưa từng đọc tác phẩm nào giống vậy. Nhưng thôi, giờ thì không giải thích nữa. Nói cũng vô ích.
Mình không biết nếu sửa tình tiết thì sẽ có thêm những nghi ngờ gì xảy ra, nhưng giờ mình sẽ không trả lời vấn đề này nữa. Cứ để mọi thứ tự nhiên đi.
____
Hôm nay, Thẩm Tư Dạ về sớm hơn hôm qua mười phút.
Ngồi xuống bàn ăn, anh ta mới chợt nhận ra: Từ chiều đến giờ, mình cứ ngóng trông mãi giây phút trở về nhà. Ngóng vì điều gì?
Vì đồ ăn của Lật Khương.
Anh ta đã biết tay nghề nấu nướng của Lật Khương rất khá từ buổi phỏng vấn. Nhưng phải đến khi liên tục được ăn vài bữa cơm cô nấu, Thẩm Tư Dạ mới nhận ra trình độ của cô cao hơn mình tưởng. Thậm chí cô còn nấu ngon hơn một số đầu bếp nhà hàng anh ta từng ăn. Ở công ty, đồ ăn ngày ngon ngày dở, mà đồ ăn anh ta ăn được chẳng thể sánh bằng tay nghề của Lật Khương.
Thẩm Tư Dạ thầm nghĩ, có lẽ anh ta nên thưởng thêm tiền cho chị Lật.
Tiền với anh ta không phải vấn đề. Mà quan trọng là đồ ăn cô nấu cực kỳ hợp khẩu vị của anh ta. Từ trước đến nay, anh ta luôn hào phóng với người của mình, có như thế mới giữ được nhân tài.
Một người bảo mẫu giỏi như thế cũng là nhân tài, khó tìm được người thứ hai. Nhất định phải giữ cô lại.
Nghĩ vậy, Thẩm Tư Dạ quay sang nói với Lật Khương:
“Chị Lật, sao chị không ăn cơm cùng tôi? Nếu ngại thì chị cũng có thể lấy phần của mình trước, không cần đợi ăn đồ tôi để lại.”
Lật Khương thường nấu vừa đủ lượng. Hôm qua, Thẩm Tư Dạ đã ăn hết hơn nửa. Hôm nay lại là món mới, nên anh ta đoán chắc cô mỗi ngày chỉ ăn đồ thừa.
Nghe vậy, Lật Khương hơi sững người, sau đó vội vàng giải thích:
“Ngài Thẩm, biệt thự mỗi ngày đều có người đến xử lý phần thức ăn thừa. Tôi thì nấu riêng phần của mình, nhưng không dùng đến nguyên liệu nấu ăn cho ngài.”
Khu biệt thự cao cấp toàn người giàu có nên dịch vụ cũng rất chu đáo, không để chủ nhà phải bận tâm chuyện lặt vặt.
Thẩm Tư Dạ không hề biết chuyện đó. Anh ta hơi ngượng ngùng một chút, rồi nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên, hỏi tiếp:
“Vậy mỗi ngày chị ăn những gì?”
Thái độ thân thiện của chủ nhà khiến Lật Khương thoải mái hơn nhiều. Cô cười đáp:
“Tôi đang ăn kiêng, nên chủ yếu là ăn cơm ngũ cốc dinh dưỡng. Buổi tối thì chỉ ăn chút salad thôi.”