Xuyên Nhanh: Hình Thức Đắm Chìm Sắm Vai Của Vạn Nhân Mê

Quyển 1 - Chương 5: Bảo mẫu quyến rũ tổng tài (5)

Thẩm Tư Dạ biết những người giúp việc như cô đều trải qua huấn luyện chuyện nghiệp, bọn họ phải giữ khoảng cách với người chủ nên Thẩm Tư Dạ cũng không ép buộc cô.

Dùng bữa xong, anh ta lên tầng làm việc, không xuống nhà nữa.

Lật Khương thấy Thẩm Tư Dạ đã rời đi bèn thu dọn hết bàn ăn rồi tự làm cho mình một phần salad đơn giản.

Cả căn biệt thự rộng lớn và yên ắng.

Thẩm Tư Dạ ở tầng hai, Lật Khương ở phòng bảo mẫu dưới tầng một, nếu anh ta không xuống nhà thì hai người sẽ không gặp nhau.

Cả tối qua anh ta không hề nhắn tin dặn dò, điều này chứng tỏ anh ta đã giao quyền quyết định thực đơn cho cô.

Trước 9 giờ, Lậy Khương tắt đèn đi ngủ, không để ý gì thêm.

Sáng hôm sau.

Vừa rạng sáng, Lật Khương đã ra ngoài.

Cô đến siêu thị gần đó mua thực thẩm tươi sống, trở về cô hầm một nồi canh gà thơm nức, vừa hầm cô vừa ngân nga một bài hát, thỉnh thoảng vươn tay xoa mặt cho tỉnh táo.

Thẩm Tư Dạ xuống tầng, định đi thẳng ra cửa.

Nhưng chưa kịp ra khỏi phòng khách thì Lật Khương đã cất tiếng nói:

“Ngài Thẩm, buổi sáng ăn canh gà với mì được không?”

Cô khẽ cúi đầu không dám nhìn thẳng vào anh ta, giọng điệu của cô hơi khẩn trương.

Thẩm Tư Dạ không có thói quen ăn sáng ở nhà, trước giờ anh ta đều để trợ lý mua sandwich hoặc bánh mì.

Anh ta định nói không cần nhưng lại bất chợt nhớ đến tay nghề nấu nướng của Lật Khương.

Suy nghĩ chưa tới một giây, câu từ chối đến bên môi liền đổi thành:

“Được.”

Lật Khương nhẹ nhàng ngước mắt nhìn anh ta, sau đó mỉm cười nhẹ, xoay người vào bếp.

Vài phút sau, Thẩm Tư Dạ có trong tay bát canh gà nóng hổi.

Nước dùng thanh trong, phía trên nổi lên sợi mì mềm dai, thịt gà được xé nhỏ và trứng chiên vàng óng.

Hương thơm phả vào mũi, màu sắc cũng cực kỳ bắt mắt.

Thẩm Tư Dạ vừa húp một muỗng liền khựng lại.

Vị ngon hơn anh ta tưởng.

Canh ngọt thanh, thịt gà tươi mềm, sợi mì vừa chín tới không hề bở nát mà dai vừa đủ.

Anh ta ăn sạch không sót một giọt.

Lúc để bát xuống, anh ta bất giác nhìn về phía phòng bếp, nơi đó vẫn còn một bóng dáng đang bận rộn.

Không hiểu sao, ánh mắt anh ta dừng lại lâu hơn dự định.

Lật Khương hôm nay vẫn mặc bộ quần áo rộng thùng thình, mái tọc buộc gọn đơn giản giống như chính bản thân cô: Không có bất kỳ điểm nào thu hút sự chú ý.

Thẩm Tư Dạ vốn dĩ cũng không quan tâm, nhưng có lẽ do ánh nắng sáng sớm quá chói nên lúc nhìn qua từ góc độ của anh có thể nhìn thấy đường nét vai và cổ của cô.