Rất nhanh, cô cầm lấy giẻ lau và chổi, bắt đầu quét dọn vệ sinh trong biệt thự.
Bận rộn đến chạng vạng, cô lại vào bếp nấu bốn món ăn và một món canh, chờ Thẩm Tư Dạ trở về.
Khi sắc trời tối đen hoàn toàn, cuối cùng cũng có tiếng động lớn từ cửa.
Lật Khương vội vàng từ phòng bếp bước ra, khẽ khom người cung kính chào:
“Chào ngài Thẩm.”
Động tác cởϊ áσ khoác của Thẩm Tư Dạ hơi khựng lại.
Anh ta quét mắt nhìn người phụ nữ giản dị cách đó không xa. Phải mất một lúc anh ta mới nhận ra đây là bảo mẫu mới đến hôm nay.
Trước đây, anh ta có một bảo mẫu đã làm việc nhiều năm, đáng tiếc bà tuổi đã cao, muốn về quê chăm sóc cháu nội. Dù anh ta trả mức lương cao cũng không thể giữ lại được.
Anh ta cực kỳ gắt trong việc chọn bảo mẫu, nhưng lần phỏng vấn vừa rồi chỉ có một người là anh ta không bắt bẻ được gì: Tên của người đó là Lật Khương.
Mặc dù cô chưa lập gia đình, trình độ học vấn cũng không cao, nhưng lại là người ổn nhất trong số ứng viên.
Vì thế anh ta quyết định giữ cô lại.
Lật Khương có một gương mặt quá mức bình thường, bình thường đến mức Thẩm Tư Dạ chỉ cần liếc mắt một lần là quên. Anh ta chỉ nhớ cô có họ khá hiếm, và nấu ăn rất ngon.
Thực ra lý do anh ta chọn cô là vì cô có tay nghề nấu ăn ngon nhất trông số các ứng viên.
Nghĩ đến đây dạ dày anh ta khẽ cồn cào, anh ta đã sẵn sàng đón nhận một bữa tối hoàn hảo.
Anh ta tuỳ ý ném áo khoác lên giá, sau đó đi thẳng đến bàn ăn. Vừa đi anh ta vừa nói:
“Chị Lật, không cần khách sáo như vậy.”
Lúc này Thẩm Tư Dạ chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng được cài kín nút, đường nét cơ bắp của người đàn ông căng tràn dưới lớp vải.
Anh ta cao gần 1m9, vai rộng, chân dài, từng động tác và cử chỉ của anh ta đều toát lên vẻ của một người lãnh đạo trời sinh.
Thêm nữa, dù không cố ý nhưng độ tuổi còn trẻ cùng gương mặt điển trai góc cạnh, lại thêm phong thái cấm dục lạnh lùng làm anh ta tràn đầy hormone nam tính mạnh mẽ.
Chỉ đơn giản là bước đi thôi cũng khiến không khí trong phòng trầm hẳn xuống, vô thức tạo cảm giác áp lực.
Lật Khương lặng lẽ lùi về sau nửa bước, cúi thấp đầu, tránh đi ánh mắt của anh ta và không dám nhìn nhiều.
Thẩm Tư Dạ chưa bao giờ bận tâm đến suy nghĩ của một người giúp việc.
Anh ta nhận lấy bát cơm mà Lật Khương đưa tới rồi kẹp một miếng sườn non bỏ vào miệng, quả nhiên vị ngon đúng như anh ta dự đoán.
Dạ dày ấm lên, tâm trạng của anh ta cũng tốt theo.
Nhìn bề ngoài anh ta có vẻ cao ngạo lạnh lùng, nhưng thực chất anh ta không phải loại công tử nhà giàu xấu tính, anh vẫn giữ phép lịch sự mời Lật Khương ăn cơm.
Lật Khương từ chối ngay lập tức, lễ phép nói:
“Như vậy không hợp quy tắc ạ.”