Sinh Tồn Nơi Hoang Dã, Tôi Chỉ Muốn Hái Thuốc Thôi Mà

Chương 12: Ngày thứ tư của chương trình thực tế, tất cả đều là của tôi (1)

Giữa khu rừng hoang vu tĩnh mịch, âm thanh đó đặc biệt thu hút sự chú ý của mọi người.

Kha Nghĩa là người đầu tiên giật mình, nhào về phía Chúc Dư, bám chặt lấy cậu, run rẩy nhưng không quên che chắn bát mì trong tay: "Cái, cái tiếng gì vậy? Không phải có sói hay hổ báo gì đó chứ?"

Chúc Dư bị xô đến nghiêng người, nước canh trong bát chao đảo, may mà cậu khéo léo xoay cổ tay, gạt phần nước và mì suýt đổ trở lại bát.

Nhìn bát mì vẫn còn nguyên vẹn, cậu thở phào nhẹ nhõm.

Cậu phồng má, cố gắng nuốt hết chỗ mì trong miệng, đưa bát cho Kha Nghĩa, rồi nhặt chiếc cuốc nhỏ lên: "Tôi đi xem, chắc chỉ là mấy con nai hoặc hoẵng thôi, chúng nó thỉnh thoảng sẽ đến xin ăn."

Nói thì nói vậy, nhưng thật ra Chúc Dư chỉ đang muốn trấn an Kha Nghĩa.

Nai và hoẵng có thể đến xin ăn, nhưng đó là vào mùa đông khi thức ăn khan hiếm. Còn giữa mùa hè-thu với lượng thức ăn phong phú như này, chúng hoàn toàn có thể tự kiếm ăn dễ dàng, không cần lại gần người. Huống chi, họ còn đang đốt lửa trại, chúng tránh còn không kịp, sao lại đến gần được.

Vậy thì tiếng động rõ ràng kia là do thứ gì tạo ra? Không lẽ là...

Đang suy nghĩ, bỗng một bóng người từ sau gốc cây to bước ra. Dưới ánh trăng mờ ảo, chỉ thấy dáng người cao lớn, lưng thẳng, vai rộng...

"Ai ở đằng trước?"

"Ai đó?"

Hai giọng nói vang lên cùng lúc, cả hai bên đều giật mình, lúc này mới nhận ra có lẽ là những tuyển thủ khác tham gia chương trình.

Quả nhiên, theo tiếng bước chân sột soạt, người nọ đi vòng qua gốc cây tiến lại, phía sau còn có một anh quay phim đi theo.

"Chu Tề Binh?"

Chúc Dư quay đầu, thấy Kha Nghĩa đã đứng dậy, nhìn người đang tới với vẻ mặt tối sầm, rõ ràng là không vui.

Chúc Dư nhanh trí hiểu ra. Đây chắc là đồng đội cũ của Kha Nghĩa. Nhưng camera vẫn đang ghi hình, chẳng phải giới giải trí luôn cần phải giữ hình tượng trước công chúng sao? Dù trước đó có xảy ra mâu thuẫn gì, việc thể hiện thái độ khó chịu trong buổi livestream thế này chắc chắn sẽ bị khán giả chỉ trích.

Một ký ức thoáng hiện qua trong đầu Chúc Dư, cậu khẽ rùng mình, vội vàng lùi nhanh hai bước, đứng chắn giữa camera và Kha Nghĩa. Ở góc khuất tầm nhìn của máy quay, cậu giơ tay lên, định vỗ vào tay Kha Nghĩa để giúp anh ta tỉnh táo lại.

Nhưng do vội quá, cậu không kiểm soát được lực tay, thế là nghe thấy một tiếng "bốp" rõ to, cùng với tiếng kêu “au!” đau đớn, Kha Nghĩa ôm tay, mắt rơm rớm nhìn Chúc Dư.

Chúc Dư chớp mắt: "À... trên tay anh có muỗi…" Cậu gật đầu tỏ vẻ thành thật: "Muỗi trong rừng này độc lắm."

[Bình luận trực tiếp]

[Muỗi...]

[Con muỗi này thật độc...]

[Chúc Dư muốn chiếm spotlight sao? Còn dám động tay động chân?]

[Mấy người có vấn đề về thần kinh à? Đừng hòng ly gián! Cút!]

[Chu Tề Binh? Sao anh ta còn dám xuất hiện!]

[Anh ta định tìm Kha Kha về à?]

[Chu Tề Binh biến đi!]



Trong chốc lát, bình luận tràn ngập sự phẫn nộ của fan Kha Nghĩa dành cho Chu Tề Binh, thậm chí lấn át cả những lời mỉa mai, chửi rủa Chúc Dư.

Còn Chu Tề Binh – nguồn cơn khiến fan phẫn nộ – lại chỉ cau mày liếc Kha Nghĩa một cái rồi tập trung ánh mắt vào người Chúc Dư.

"Cậu là tuyển thủ mới gia nhập, Chúc..." Chu Tề Binh suy nghĩ một lát: "Chúc Vân?"

Dù bị gọi sai tên, Chúc Dư cũng không hề khó chịu, còn cười vươn tay, sửa lại: "Chúc Dư. Chữ “dư” trong dư thừa, như trong Sơn Hải... Ái!"

Giống như một con mèo bị giẫm phải đuôi, cậu trợn tròn mắt, rụt tay lại nhanh như cắt.

Vừa rồi, Chu Tề Binh giơ tay ra không phải để bắt tay, mà là muốn giật chiếc vòng trên cổ tay Chúc Dư, may mà cậu nhanh tay né được.

"Anh... anh... thế là bắt đầu luôn rồi sao?"

"Chứ sao nữa?" Chu Tề Binh mất kiên nhẫn bĩu môi: "Tự tháo ra đi, tôi mà ra tay thì không khéo sẽ làm cậu bị thương đấy."

Gã nhìn Chúc Dư từ đầu đến chân, rồi liếc sang Kha Nghĩa bên cạnh, khóe miệng nhếch lên nụ cười khẩy: "Da non thịt mỏng thế này..."

Giọng gã ta rất nhỏ, nhưng sự mỉa mai và khinh miệt trong giọng nói lại rất rõ ràng.

Nhận ra ý đồ xấu của đối phương, Chúc Dư hơi nhíu mày, rồi nở một nụ cười xã giao: "Xin lỗi, tôi từ chối." Cậu quay sang hỏi camera với vẻ nghiêm túc: "Được quyền từ chối, đúng không?"

Camera lập tức lắc lư hai lần như gật đầu.

Đương nhiên là được! Chính là phải từ chối mới tạo ra kịch tính cho chương trình chứ!

"Thôi, đừng có giả ngu nữa." Chu Tề Binh không tỏ ra ngạc nhiên hay tức giận, chỉ khoanh tay nhìn Chúc Dư với vẻ mặt đạo mạo: "Tổ chương trình cần rating, nhưng cậu thì sao? Chỉ vì cái vòng tay này? Nói thật là tôi không muốn làm cậu bị thương đâu. Chặng đường phía trước còn dài, nếu trong lúc tranh giành mà tôi lỡ tay làm cậu trật khớp hay gì đó, chẳng phải lúc đó cậu sẽ phải rút lui luôn sao, vậy thì mất nhiều hơn được đấy."

Chúc Dư chớp mắt vài cái, hiểu rõ ý đe dọa ngầm trong lời nói của gã, nhưng...

"Không sao đâu." Cậu bật cười, vỗ vỗ ngực đầy tự tin: "Tôi cũng biết chút ít võ thuật đấy."

Chu Tề Binh: "......"

[Bình luận trực tiếp]

[... Cậu ta đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ đấy à?]

[Ờm... một sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ rất chân thành]

[Cười chết, ai cho cậu ta dũng khí vậy? Lương Tịnh Như (5) chăng?]

[Chu Tề Binh là dân đai đen Taekwondo tứ đẳng đấy!]

[Tuy là vậy, nhưng Taekwondo chỉ là múa tay múa chân, không có tính thực chiến cao.]

[Ha ha, nhưng đánh một mình Chúc Dư thì vẫn dư sức.]

(5) Lương Tịnh Như: là một nữ ca sĩ nổi tiếng người Malaysia, được mệnh danh là "Thiên hậu tình ca" của làng nhạc Hoa ngữ. Năm 2000, nhờ bài "Dũng khí" Lương Tịnh Như đã nhanh chóng nổi như cồn khắp Trung Quốc.

"Nói trước nhé." Chu Tề Binh cười khinh bỉ: "Tôi là đai đen Taekwondo tứ đẳng, tuy không dám xưng là đại sư gì nhưng cũng đã từng mở võ đường dạy không ít học trò. Cậu chắc chắn muốn tôi ra tay?"

Chúc Dư gãi má, ngượng ngùng cười: "Biết là vậy, nhưng nếu đầu hàng ngay thì... hơi hèn nhỉ?"

Kha Nghĩa vội vàng kéo tay áo Chúc Dư, sốt sắng khuyên: "Lúc này còn lo chuyện hèn hay không cái gì? Đưa cho anh ta đi! Anh ta thật sự sẽ đánh cậu đấy!"