Kha Nghĩa sốt ruột dùng ánh mắt ra hiệu cho Chúc Dư. Dù chỉ mới tiếp xúc chưa đầy một ngày, nhưng với sự hiểu biết của hắn về Chu Tề Binh, cái gọi là "ra tay" này chắc chắn sẽ không chỉ dừng lại ở mức độ thăm dò.
Lòng hiếu thắng của Chu Tề Binh quá mạnh.
"Cũng đúng…" Chu Tề Binh liếc nhìn camera, quăng ba lô xuống đất, kéo dãn tư thế: "Thôi được, tôi sẽ thỏa mãn nguyện vọng của cậu. Cứ yên tâm, tôi sẽ chừa cho cậu chút mặt mũi."
Chúc Dư vẫy tay, ra hiệu cho Kha Nghĩa và anh quay phim lùi sang một bên. Kha Nghĩa có chút lo lắng, nhưng dưới ánh mắt trấn an của Chúc Dư, hắn cũng chỉ có thể bước sang một bên.
Máy quay chĩa thẳng vào hai người.
Dưới sự theo dõi của 700.000 khán giả trực tuyến, Chu Tề Binh nắm chặt tay, bắt đầu nhún nhảy nhẹ nhàng theo nhịp, trong khi Chúc Dư chỉ đứng yên tại chỗ, hơi nghiêng đầu quan sát động tác của đối phương.
Hừ, làm màu.
Chu Tề Binh cười lạnh một tiếng, nhấc chân đá ngang về phía Chúc Dư.
Taekwondo thiên về cước pháp, Chu Tề Binh cũng không định dùng quyền, dù sao chỉ cần hạ gục được đối phương, vòng tay tự nhiên sẽ thuộc về gã. Dùng tay hay dùng chân đều không quan trọng.
Cú đá mang theo tiếng gió rít vun vυ't nhắm thẳng vào vai Chúc Dư, lực đạo đó khiến người khác phải kinh hãi.
Mắt thấy Chu Tề Binh ra đòn không chút nương tay, Kha Nghĩa sợ đến mức mặt mày trắng bệch. Đúng lúc này, Chúc Dư chỉ nhẹ nhàng giơ tay lên...
"Á! Chân của tôi!"
Một tiếng gào thét kêu đau vang vọng núi rừng, làm mấy con chim hoảng hốt vỗ cánh bay tán loạn. Bất ngờ thay, người ngã xuống không phải Chúc Dư, mà là Chu Tề Binh.
[Bình luận trực tiếp]
[What the f??? ! Chuyện gì đây?]
[Chuyện gì xảy ra thế? Tôi không nhìn rõ!]
[Chúc Dư lại gian lận à?]
…
Kha Nghĩa nhìn Chúc Dư, rồi lại nhìn Chu Tề Binh đang nằm trên đất, thốt lên một tiếng kinh ngạc: "What the f??? !"
"Ờm..." Chúc Dư chớp mắt, cúi người xuống, quan tâm hỏi thăm Chu Tề Binh đang rêи ɾỉ: "Anh vẫn ổn chứ?"
"Cậu đã làm gì tôi?" Chu Tề Binh trừng mắt nhìn Chúc Dư, vừa giận dữ vừa hoảng sợ hét lên: "Chân tôi! Chân tôi mất cảm giác rồi!"
Trong khoảnh khắc vừa rồi, gã cảm thấy có thứ gì đó đánh vào cẳng chân mình, sau đó là cảm giác tê buốt lan xuống khắp chi dưới, khiến gã không thể kiểm soát được mà ngã nhào xuống đất.
"Tôi chỉ ấn vào huyệt Tam Âm Giao của anh thôi." Chúc Dư chỉ vào chân gã, giải thích: "Huyệt đó nằm ở mặt trong của cẳng chân, cách mắt cá chân 4 đốt ngón tay, là giao điểm của ba đường kinh âm trong cơ thể. Nó sẽ gây ra tê liệt tạm thời ở chi dưới, nhưng anh yên tâm, lát nữa sẽ hết thôi... À mà…"
Cậu quay sang camera, nghiêm túc lắc lắc ngón tay, nói: "Người không có chuyên môn đừng dại thử nhé."
"Chúc Dư, cậu đỉnh quá!" Kha Nghĩa chạy đến bên cạnh Chúc Dư, mắt sáng rực: "Cậu biết cả điểm huyệt luôn!"
Chúc Dư mỉm cười khiêm tốn: "Chỉ là hiểu biết sơ sơ về huyệt đạo thôi."
Cậu ngoài miệng thì khiêm tốn, nhưng nụ cười lại rõ ràng mang theo chút kiêu ngạo nhỏ.
[Bình luận trực tiếp]
[... Thật ra cũng hơi hơi bị đẹp trai rồi đấy]
[Người phía trên đừng quá đói bụng đó.]
[Xác thực rất đẹp trai a ~ Nhưng tôi cảm thấy đáng yêu nhiều hơn!]
…
"... Không thể nào, cậu chắc chắn đã luyện qua rồi!" Lúc này, Chu Tề Binh cũng đã hoàn hồn lại sau cú sốc bị tê liệt chi dưới. Gã nghiến răng, cố gắng ngồi dậy để bản thân trông không quá thảm hại, nhưng khuôn mặt đỏ bừng lại tố cáo cảm xúc bất ổn của gã.
Chúc Dư gật đầu: "Tôi đã nói rồi mà, tôi cũng biết một chút võ thuật."
"Đúng rồi…" Kha Nghĩa tò mò hỏi: "Chúc Dư, cậu luyện võ gì vậy? Tôi còn chưa nhìn rõ."
"Thái Cực Quyền, để rèn luyện sức khỏe thôi."
Kha Nghĩa kinh ngạc: "Thái Cực Quyền mà lợi hại dữ vậy sao!"
Chu Tề Binh: "…"
Sao lại không lợi hại cho được... Ai mà biết cậu ta lại luyện “Trần Gia Thái Cực Quyền” (5) chứ!
(5) Trần Gia Thái Cực Quyền: là một trong những môn phái Thái Cực Quyền lâu đời nhất và được xem là nguồn gốc của các phái Thái Cực Quyền khác, có đặc trưng là các động tác uyển chuyển, mềm mại nhưng vẫn ẩn chứa sức mạnh.
Chu Tề Binh hít sâu một hơi, đứng thẳng người khi cảm giác tê liệt ở chân dần biến mất, nhặt ba lô lên nói: "Là do tôi khinh địch, không ngờ cậu lại là truyền nhân của Trần gia Thái Cực. Thua một trận học một trận, lần sau tôi nhất định sẽ dùng toàn lực."
Thua rồi thì đổ do khinh địch, thật đúng là không biết xấu hổ!
Kha Nghĩa tức giận trừng mắt: "Anh..."
Nhưng hắn vừa mở miệng, đã bị kéo kéo vạt áo.
Kha Nghĩa quay đầu lại, liền thấy Chúc Dư tiến lên một bước, rất nghiêm túc giải thích: "Tôi không phải truyền nhân của Trần gia Thái Cực gì đâu, chỉ học chút da lông để rèn luyện sức khỏe thôi."
Chu Tề Binh nhìn cậu đầy nghi hoặc, như thể không hiểu vì sao cậu phải phủ nhận: "Da lông?... Hừ, được, cậu nói sao cũng được, dù sao thì cậu cũng thắng rồi."
Chúc Dư không vui phồng má.
Người này nói chuyện lúc nào cũng như giấu dao trong lời nói, thật khiến người khác bực mình, nhưng...
"Đêm đã khuya, chỗ này cũng khá an toàn, hay là anh cứ ở lại ngủ qua đêm với chúng tôi đi."
"Chúc Dư!" Kha Nghĩa kéo tay áo Chúc Dư.
Chúc Dư vỗ nhẹ tay Kha Nghĩa để trấn an hắn.
Chu Tề Binh nhìn Chúc Dư, lại nhìn căn nhà gỗ, do dự một lúc rồi gật đầu: "Cũng được, ban đêm có nhiều người thay phiên canh gác sẽ nhẹ nhàng hơn."
Chúc Dư suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nuốt lại câu "trong phòng có chốt cài cửa, không cần phải thay nhau canh gác" vào trong cổ họng.
Chu Tề Binh ở lại, rất tự nhiên đi đến bên đống lửa, bắt đầu thêm củi. Gã nhìn chiếc nồi nhỏ trên bếp, quay vào nhà lục thêm hai gói mì.
"Đây chắc là nhà của kiểm lâm, họ thường dự trữ ít đồ dùng trong này. Hơn nữa, ở bên ngoài cũng không khóa cửa chắc là để tiện cho người vào rừng."
Chu Tề Binh ngẩng đầu nhìn camera, giải thích: "Bình thường, khi chúng ta vào rừng mà gặp những căn nhà kiểu này, nếu có dư đồ ăn sẽ để lại chút lương khô. Nếu thiếu thì lấy đồ trong nhà, nhưng phải để lại tiền, nhưng hiện tại đang quay chương trình, tôi không mang theo tiền, đợi khi nào chương trình kết thúc tôi sẽ quay lại bù cho họ."
"... Không cần đâu, anh cứ ăn đi, không cần phải bù."
Chu Tề Binh nhìn Chúc Dư, không đồng tình nói: "Không hỏi mà lấy là trộm cắp, tuy nói hiện tại là tình huống đặc biệt, nhưng sau này nhất định phải bù lại cho người ta."
Lời nói nghe rất chính nghĩa.
Chúc Dư do dự một chút, chỉ về phía căn nhà: "Của tôi."
Chu Tề Binh: "?"
Chúc Dư vẽ một vòng tròn quanh căn nhà, rồi chỉ vào chiếc nồi nhỏ trước mặt Chu Tề Binh: "Những thứ này, đều là của tôi."
Chu Tề Binh: "…"
Trong sự im lặng, một tia lửa bùng lên từ đống củi.