Đây là chương trình "Sinh tồn nơi hoang dã", chứ không phải "Cắt đứt đường sống", những dụng cụ sinh tồn cơ bản đương nhiên vẫn được cung cấp!
Kha Nghĩa vội giải thích: "Trong túi đồ sinh tồn do tổ chương trình cấp vốn có bật lửa, chỉ là hiện giờ không ở chỗ tôi..." Giọng hắn nhỏ dần.
Chúc Dư ngay lập tức hiểu ra.
Tổ chương trình bố trí hai người thành một đội, nhưng từ lúc gặp Kha Nghĩa đến giờ, anh ta luôn chỉ có một mình... Có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó giữa chừng.
Chúc Dư cũng không hỏi nhiều, chỉ chạy vào nhà cầm một cục đá lửa ra: "Căn nhà này tôi ở không nhiều, để bật lửa thấy không an toàn mà lại dễ hỏng, nên chỉ để mấy cục đá lửa này ở đây."
Cậu lắc lắc cục đá trong tay: "Anh biết dùng không?"
Kha Nghĩa đỏ mặt, lắc đầu.
"Thứ này quả thật không thường dùng, không sao, tôi chỉ anh, đảm bảo xem một lần là biết ngay." Chúc Dư liếc nhìn xung quanh, thấy Kha Nghĩa đã nhặt được nhiều cành cây to nhỏ khác nhau, bèn ngồi xuống bắt đầu nhổ cỏ.
Kha Nghĩa cũng lập tức ngồi xuống nhổ cỏ theo, vừa nhổ vừa hỏi: "Chúng ta dùng cỏ này nhóm lửa à?"
"Không..." Chúc Dư theo bản năng phủ nhận, chợt nghĩ lại liền bổ sung thêm: "Nhưng cũng được. Quan trọng hơn là dùng lửa trong rừng phải hết sức cẩn thận. Ban ngày có thể dựng bếp không khói, nhưng chúng ta cần lửa cháy suốt đêm nên phải tìm một khoảng đất trống, cố gắng dọn sạch những thứ dễ cháy xung quanh."
Khoảng đất trống trước căn nhà gỗ này thường xuyên được Chúc Dư dọn dẹp nên cỏ mọc lên không nhiều, chẳng mấy chốc xung quanh đã sạch sẽ.
Chúc Dư quay lại khu vực nhóm lửa quen thuộc của mình, vừa dọn tro tàn còn sót lại vừa giải thích: "Dọn sạch xong thì đào một cái hố, không cần sâu lắm, sau đó xếp đá lớn xung quanh làm thành một cái bếp lò. Thứ nhất là để ngọn lửa tập trung, cháy tốt hơn; thứ hai là để đảm bảo an toàn, tránh cháy rừng. Sau đó, chúng ta cần tìm vài vật liệu dễ bắt lửa như rêu khô, cỏ khô hoặc lá thông, vì dùng đá magie, nên cần cạo một ít bột magie rắc lên vật liệu mồi lửa sẽ dễ cháy hơn."
Vừa nói, cậu vừa xếp các cành cây khô chéo nhau xuống hố, sau đó đặt vật liệu mồi lửa lên trên, cạo bột magie từ cục đá rắc lên, rồi dùng dao cọ xát vào cục đá lửa. Những tia lửa nhỏ lập tức tóe ra, rơi vào vật liệu mồi lửa dính bột magie, một làn khói mỏng từ từ bốc lên. Chỉ trong chớp mắt, ngọn lửa màu cam bùng lên, cậu bỏ thêm vài cành khô nhỏ lên trên để lửa cháy tốt hơn.
"Xong rồi, dễ lắm đúng không? Lần sau anh làm thử nhé." Chúc Dư vỗ tay: "Anh cứ canh lửa, rồi thêm củi từ từ, đừng để lửa tắt hay cháy to quá sẽ nguy hiểm lắm. Giờ tôi đi rửa nấm và quả sữa dê (4) vừa hái được trên đường, lát nấu mì ăn."
(4) Quả sữa dê: không biết là quả gì nữa, tra mãi gg mà tìm không ra, bạn nào biết chỉ tui nha @@
Kha Nghĩa mắt sáng rực, gật đầu lia lịa.
Rất nhanh, ba người liền ngồi bệt xuống đất trước căn nhà gỗ, quây quần bên đống lửa trại — cả anh quay phim cũng được họ mời tham gia, còn chiếc camera thì được đặt trên chiếc ghế duy nhất lấy ra từ trong nhà.
Trên bếp lửa, một chiếc nồi sắt nhỏ với mì gói cùng nấm hương bên trong đang sôi ùng ục. Chúc Dư còn tiện tay lấy cỏ tam thất dư lại từ lúc băng bó vết thương cho Kha Nghĩa ném vào nồi.
Kha Nghĩa giật mình, theo bản năng định ngăn cản: "Ơ, đây không phải thuốc sao?"
"Là thuốc thì gọi là cỏ tam thất, là nguyên liệu nấu ăn thì gọi là rau tam thất, có thể trộn, xào hoặc nhúng lẩu tùy thích." Chúc Dư vừa giải thích vừa dùng đũa khuấy trong nồi: "Mau gắp, mau gắp, cái nồi nhỏ này nấu không được nhiều, phải vớt hết ra mới thả tiếp được."
Kha Nghĩa và anh quay phim cũng không khách sáo nữa, cùng cầm đũa thi nhau gắp mì.
[Bình luận trực tiếp]
[... Tôi đói quá.]
[Tôi đang pha mì rồi đây]
[Sao ở giữa rừng mà ăn uống ngon thế!]
…
Cả ba người đều là những thanh niên trẻ tuổi, ăn uống ngon lành khiến khán giả qua màn hình xem mà chảy cả nước miếng, lập tức thi nhau đi tìm đồ ăn lót dạ.
Nhưng đúng lúc ba người đang say sưa ăn uống, sâu trong khu rừng tối đen như mực bỗng vang lên tiếng xào xạc…