Dù nói vậy, nhưng thực tế Kha Nghĩa đến cái liếc mắt cũng lười cho cậu, chỉ chăm chú nhìn vào nồi nước đang sôi, thèm đến mức suýt chảy cả nước miếng: "Này, Chúc Dư, chắc chín rồi chứ? Ăn được chưa?"
Chạy trong rừng sâu cả ngày, giờ hắn chỉ muốn có chút đồ ăn nóng hổi bỏ bụng.
Thật may là có Chúc Dư ở đây.
Khi mọi chuyện được quyết định thì trời cũng đã tối, ánh sáng ngày càng yếu dần. Chúc Dư liền kéo Kha Nghĩa đi tìm chỗ cắm trại qua đêm.
Cậu không chọn bất kỳ tuyến đường nào do tổ chương trình đưa ra, thậm chí bản đồ do tổ chương trình chuẩn bị cũng không thèm nhìn, tự tin dẫn Kha Nghĩa đi sâu vào rừng. Sau gần một tiếng, trước mắt họ hiện ra một căn nhà gỗ nhỏ.
"Woa, cái này chắc là ai đó vào núi hái thuốc dựng lên để nghỉ ngơi đây! May mắn quá! Hơn nữa cái nhà này còn không khóa cửa, người để lại cái nhà này quả là tốt bụng!"
Kha Nghĩa nhìn vẻ mặt cố tỏ ra ngạc nhiên của Chúc Dư, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được phun ra một câu: "Cậu đang nói về chính mình đấy à?"
"Suỵt!" Chúc Dư quay lưng về phía camera, nháy mắt với Kha Nghĩa vài cái, sau đó xoay người lại trước ống kính nở một nụ cười "chân thành": "Cái này chỉ do chúng tôi vô tình phát hiện thôi, chắc là không tính là vi phạm quy định đâu nhỉ?"
"......"
Sự im lặng của anh quay phim được mọi người ngầm hiểu là đồng ý.
Thật ra, tổ chương trình khi khảo sát địa hình cũng phát hiện căn nhà gỗ nhỏ này, chỉ là nó cách tuyến đường do họ cung cấp khá xa, trong tình huống bình thường các tuyển thủ hẳn là sẽ không tìm thấy, cho dù tìm thấy, cũng có thể coi như là trứng màu may mắn dành cho tuyển thủ đó.
Chỉ là không ngờ, cái trứng màu này lại được "bóc" ra theo cách như vậy...
Việc này vốn không quá nghiêm trọng, thậm chí kiểu "phá luật" này còn khiến khán giả thích thú. Nhưng khi người "phá luật" này đang đứng giữa tâm bão dư luận, mọi thứ chỉ càng rối ren hơn.
[Bình luận trực tiếp]
[Thế này còn hoang dã cái gì, sinh tồn cái gì nữa, trực tiếp dọn sẵn đồ ăn thức uống lên cúng bái luôn đi!]
[Bảo cái này mà không có kịch bản thì tôi ếu tin]
[Ê! Tổ chương trình, bố mày đến đây!]
[Còn cố ý dựng cho cậu ta một cái nhà nhỏ như thế, là thế nào cũng phải nâng đỡ cậu ta lên đúng không?]
[Rốt cuộc cậu ta đút lót cho các người bao nhiêu tiền? Nói mau!]
…
Cũng may là chuyên gia quay phim được tổ chương trình chuẩn bị cho Chúc Dư vẫn chưa tới kịp, nên cậu vẫn đang ở trong phòng livestream của Kha Nghĩa. Khi phòng livestream của thần tượng liên tục bị người khác spam, dù vì lý do gì cũng khiến một số fan không vui. Huống chi, Kha Nghĩa cũng là một trong những người được hưởng lợi từ căn nhà nhỏ này.
Vì vậy, trong màn hình bình luận bắt đầu xuất hiện thêm những ý kiến khác:
[Sinh tồn hoang dã là tận dụng mọi thứ có sẵn để sống sót, chứ không phải tự đi làm khổ mình!]
[Không tin thì cút, ai bắt xem đâu?]
[Cười xỉu, hóa ra nhà là do chính cậu ta dựng.]
[Cứ ở đấy! Ở lại đấy thì sao!]
[Nếu thật sự là con cưng của chương trình... Ờm... chưa thấy “con cưng” nào bán thảo dược mười tệ một cọng cả.]
…
May mà Chúc Dư không thấy được những bình luận này, nếu không chắc cậu sẽ buồn vì cái giá mười tệ này lắm.
Nhưng lúc này, cậu vẫn vui vẻ vô tư không biết gì, hăng hái cùng Kha Nghĩa chuẩn bị cho bữa tối.
Căn nhà gỗ tuy nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi, bên trong có cả bộ nồi niêu bát đũa đơn giản, vài gói mì ăn liền còn hạn sử dụng, cùng một con suối nhỏ cách đó không xa cung cấp nguồn nước sạch.
Chạy vòng quanh cả ngày, cả hai đều đã đói meo, nên nhanh chóng thu dọn nồi và bếp chuẩn bị nấu chút mì ăn, chỉ là đến lúc nhóm lửa, Kha Nghĩa lại gặp khó khăn.
"Sao thế?" Chúc Dư hỏi.
Kha Nghĩa ngượng ngùng: "Tôi không có bật lửa, cũng không có diêm..."
Chúc Dư tròn mắt, nhìn về phía camera với ánh mắt đầy khó tin và trách móc: "Chương trình này khắc nghiệt thế cơ à?" Đến cả lửa cũng phải để tuyển thủ tự mình mồi?
Camera do dự một chút, cuối cùng không muốn chịu tiếng oan, nên chậm rãi lắc lư sang trái phải.