Sinh Tồn Nơi Hoang Dã, Tôi Chỉ Muốn Hái Thuốc Thôi Mà

Chương 9: Ngày thứ ba của chương trình thực tế, tôi có đang phạm sai lầm (2)

Anh trở về căn hộ của mình ở trung tâm thành phố, bật công tắc, đèn cả phòng sáng lên trong nháy mắt, cùng với một câu chào hỏi quen thuộc: "Hôm nay vất vả rồi, chào mừng về nhà."

Giọng nói ấm áp nhưng vô hồn ấy, mang theo thứ cảm xúc máy móc khó tả, khiến lòng Tống Tri Nghiên chợt dâng lên một nỗi bực bội khó tả.

Trong căn phòng rộng trên tầng cao, không gian yên tĩnh đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng gió thổi bên ngoài khung cửa.

Tống Tri Nghiên buông mình xuống ghế sofa, trước khi có thể nghe rõ tiếng tim đập của mình, anh bật TV lên.

Theo thói quen thường ngày, anh sẽ mở ngẫu nhiên một chương trình nào đó, mặc kệ là gì, chỉ cần có tiếng động là được. Nhưng hôm nay, ngay khi vừa chọn một bộ phim mới quảng cáo trên trang chủ, bàn tay anh đột nhiên dừng lại.

Tống Tri Nghiên ấn nút quay về, bắt đầu chủ động tìm kiếm một chương trình cụ thể...

Hình ảnh cậu thiếu niên rạng rỡ như ánh sáng ấy, anh muốn được nhìn thấy lại một lần nữa.



Màn đêm bao phủ khu rừng sớm hơn thành phố, ngọn lửa trại bùng lên trở thành nguồn sáng duy nhất trong rừng ngoài ánh trăng. May mắn là thiết bị của đoàn làm phim đủ chuyên nghiệp để ghi hình rõ nét trong đêm.

Trên màn hình, một người thanh niên đang chăm chú canh nồi nước sôi bên lửa trại.

Không phải người trong trí nhớ của Tống Tri Nghiên.

Anh nhíu mày, nghi ngờ mình vào nhầm phòng phát sóng trực tiếp nên định thoát ra, thì thấy người nọ hướng về phía sau gọi: "Chúc Dư, nước sôi rồi!"

"Đến đây."

Giọng nói trong trẻo vang lên, Chúc Dư lộp cộp chạy từ phía sau tới, tay bưng một cái chậu inox, trong chậu chứa đầy nấm mật ong và nấm đầu khỉ.

Chính là cậu ấy.

Tống Tri Nghiên nhìn thiếu niên trên màn hình, mặt mày giãn ra, ánh mắt không tự giác nhu hòa hơn vài phần, nhưng ngay lúc đó, những dòng bình luận chưa kịp tắt bỗng dâng lên ào ạt, gần như che khuất toàn bộ màn hình.

[Bình luận trực tiếp]

[Hành nghề y không giấy phép, kẻ gϊếŧ người!]

[Giả vờ ngây thơ trong sáng cái gì, ghê tởm!]

[Loại người này nên bị phong sát!]

[Hái thuốc rừng? Là trung y kết hợp sinh tồn hoang dã? Cộng dồn buff à?]

[Cẩn thận lại sụp đổ hình tượng nữa đấy. (cười mỉa.jpg)]

[Đóng giả bác sĩ thành nghiện rồi à, không sợ giảm thọ sao!]



Tống Tri Nghiên im lặng, nhìn những dòng bình luận đầy ác ý lướt qua màn hình, như thể thấy vô số ngón tay đang gõ phím một cách phẫn nộ.

Đây chính là "rắc rối" mà Mộc Mộc đã nhắc đến sao?

Anh nhíu mày, đọc kỹ những dòng bình luận đang nhảy lên – toàn là lời chửi bới.

Sự phẫn nộ của đám đông khiến anh không khỏi nghi ngờ: Phải chăng mình đã đánh giá nhầm người?

Tống Tri Nghiên dựa vào sofa, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên thành ghế. Một lúc sau, anh cầm điện thoại lên, gọi một cuộc: "Giúp tôi tra thông tin một người, tên là..."

Anh ngẩng đầu nhìn màn hình lớn trước mặt, nhanh chóng tìm thấy cái tên mình cần trong biển bình luận: "… Chúc Dư."

Trong khung hình, Chúc Dư vẫn không biết mình đang bị hàng nghìn người nguyền rủa, vẫn vui vẻ cùng Kha Nghĩa chuẩn bị bữa tối cho cả hai.

Tổ chương trình đã đồng ý cho cậu tham gia, nhưng vì sự xuất hiện đột ngột của Chúc Dư, họ cần phải điều chỉnh lại luật chơi.

Ban đầu, chương trình có tổng cộng tám thí sinh: bốn chuyên gia sinh tồn và bốn người nổi tiếng...

Chương trình áp dụng theo hình thức chia cặp: một tuyển thủ chuyên nghiệp cùng một ngôi sao giải trí sẽ hợp tác vượt qua chặng đường từ chân núi Đuôi Dài đến đỉnh núi Xích Hà trong 3 ngày. Đội nào đến đích đầu tiên sẽ nhận được giải thưởng 100.000 tệ. Nếu cả hai thành viên trong đội cùng về đích, mỗi người nhận 100.000 tệ cộng thêm 50.000 tệ tiền thưởng đội. Những người còn lại chỉ cần kiên trì đủ hai ngày sẽ nhận được giải khuyến khích là 10.000 tệ.

Nhưng sự xuất hiện đột ngột của Chúc Dư đã thay đổi cấu trúc chương trình. Cậu không có đồng đội, lại rất quen thuộc với địa hình rừng núi nhờ thường xuyên hái thuốc, nên có lợi thế hơn. Để việc Chúc Dư gia nhập không ảnh hưởng đến tính công bằng của chương trình, đồng thời để các tuyển thủ khác có thể dễ dàng chấp nhận người mới, chương trình đã thêm luật mới:

- Chúc Dư sẽ thi đấu một mình, nếu thắng cũng không nhận được tiền thưởng đội.

- Chúc Dư sẽ đeo ba chiếc vòng tay. Các tuyển thủ khác nếu lấy được một chiếc sẽ được giảm một tiếng trong tổng thời gian thi đấu. Nếu mất cả ba vòng, Chúc Dư sẽ bị loại.

- Giải thưởng cũng được điều chỉnh lại: giải khuyến khích tăng từ 10.000 tệ lên 20.000 tệ, giải quán quân tăng từ 100.000 tệ lên 150.000 tệ.

Sau khi công bố luật chơi mới, tất cả các tuyển thủ đều đồng ý cho Chúc Dư tham gia mà không hề do dự.

"Tôi cảm thấy mình như một NPC trong game online vậy, các tuyển thủ khác chắc đang rất muốn “săn” tôi đây." Chúc Dư vừa cười vừa giơ ba chiếc vòng tay ra trước mặt Kha Nghĩa, cố ý lắc lắc: "Anh muốn lấy không?"

"Đừng tưởng rằng cậu giúp tôi là tôi sẽ tha cho cậu. Cậu mà còn lắc nữa nữa là tôi giật cả ba cái của cậu luôn đấy."