Mau Đuổi Theo! Cô Bé Kia Lại Cõng Họ Đi Làm Trò Huyền Học Rồi!

Chương 11: Đại thiếu gia nhà họ có con từ bao giờ vậy? (1)

Mười người hầu nhanh chóng xếp thành hàng hai bên cửa, cung kính cúi đầu chào.

Quản gia Chung lập tức chú ý đến vết thương trên đầu anh, lo lắng hỏi: “Đại thiếu, vết thương trên đầu ngài là chuyện gì vậy?”

“Một chút vết thương ngoài da thôi, không sao cả.” Thượng Quan Thừa giơ tay nhìn đồng hồ, phát hiện đã hơn bốn giờ sáng, “Chú Chung, lập tức bảo người dẫn cô bé này đến phòng khách rửa mặt chải đầu rồi nghỉ ngơi.”

Nghe vậy, quản gia Chung lúc này mới chú ý đến cô bé đang đứng bên cạnh Thượng Quan Thừa. Tuy trong lòng rất muốn hỏi cô bé là ai, nhưng ông vẫn giữ lễ nghi, không nói gì thêm: “Vâng, đại thiếu!”

Nhận được ánh mắt ra hiệu từ quản gia, một người hầu nữ bước lên chuẩn bị đưa Hoa Chiêu đi.

“Con đi theo người dì này nhé!” Thượng Quan Thừa cúi người, nhẹ nhàng xoa đầu cô.

Hoa Chiêu: A a a a trời ơi xoa đầu nữa đi xoa nữa đi! Cái luồng mây tím trên người cha hờ này thật là thoải mái muốn chết luôn á, a a a……

“Vâng daddy ~ gặp lại sau nha.”

Quản gia Chung: “!!!”

Những người khác: “!!!”

Cả đám người giống như vừa thấy ma, sững sờ nhìn chằm chằm Thượng Quan Thừa. Sau đó, rất ăn ý mà đồng loạt quay sang nhìn Hoa Chiêu.

Ánh mắt mọi người cứ lia qua lia lại giữa hai người, như thể đang cố gắng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Không khí tại chỗ lập tức trở nên im phăng phắc, lạ thường và có chút… rợn rợn.

Trong đầu mọi người lúc này chỉ còn một câu: “Đại thiếu của chúng ta có con từ khi nào vậy?!”

“Hơn nữa còn là một đứa nhóc lớn thế này?!”

Một lát sau, quản gia Chung là người đầu tiên lấy lại tinh thần. Ông ngạc nhiên lên tiếng hỏi: “Đại thiếu, đứa nhỏ này là…”

Thượng Quan Thừa xoa xoa huyệt thái dương, vẻ mặt mệt mỏi, cắt lời ông: “Giờ muộn rồi, có gì để sáng mai nói tiếp.”

Nói rồi, anh xoay người bước thẳng lên lầu, không quay đầu lại.

Quản gia Chung vội vàng gật đầu theo: “Vâng, đại thiếu nghỉ ngơi sớm một chút.”

Sau đó ông nhanh chóng quay sang phân phó người hầu bên cạnh – mấy người vẫn còn đứng đơ như tượng vì sốc: “Mau đưa đứa nhỏ lên lầu đi!”

“Rõ!”

Chờ đến khi người hầu dẫn Hoa Chiêu rời đi, quản gia Chung mới chậm rãi quay ánh mắt sang trợ lý Từ, giọng kéo dài đầy nghi vấn: “Từ…”

Còn chưa kịp để quản gia Chung nói hết câu, trợ lý Từ đã như gặp phải đại nạn, nhanh chóng cắt lời: “Chú Chung à! Không có chuyện gì khác thì cháu về nghỉ ngơi trước nhé!”

Nói xong, hắn quay người chạy biến, như thể sau lưng có sói đuổi.

Quản gia Chung: “???”

Ông còn chưa kịp hỏi gì mà!

Tên nhóc này đúng là…

Thượng Quan Thừa từ phòng tắm bước ra, người còn vương hơi nước. Từng giọt nước li ti từ mái tóc nhỏ giọt xuống theo đường nét cơ thể, khiến làn da như có ánh sáng.

Ngay lúc anh đang dùng khăn lau tóc, động tác chợt khựng lại vì anh bất ngờ phát hiện một dáng người nhỏ bé đang nằm dài trên giường của mình.

“Con…con vào phòng ta làm gì?” Thượng Quan Thừa hoảng hốt hỏi, rồi vội vàng kéo áo choàng tắm che lại người.

Lúc này, Hoa Chiêu đã tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ đạo bào khác, nằm nghiêng thoải mái trên chiếc giường vừa to vừa êm.

Một tay cô chống đầu, tay còn lại vỗ vỗ khoảng trống bên cạnh mình, ánh mắt long lanh vô tội: “Daddy, con sợ lắm á, mau tới đây ngủ với con đi~”

Cô bé này vừa được ở gần cha hờ, lại vừa được cọ mây tím, trong lòng sung sướиɠ khỏi phải nói.

Đợi kiếp nạn qua rồi, cô còn có thể nhanh chóng về núi gặp lại sư phụ già kia nữa.

Hí hí hí… vui quá trời vui!

Thượng Quan Thừa: “???”

Sao anh lại không nhìn ra chỗ nào trên người cô bé này giống như đang sợ hãi vậy?

Thượng Quan Thừa nghiêm giọng, cố gắng giữ khoảng cách: “Hoa Chiêu, con là một cô bé lớn rồi, nên biết rõ sự khác biệt giữa nam nữ chứ? Dù con tiếp cận ta với mục đích, nhưng hiện tại…”

Anh vừa đặt khăn tắm xuống, quay đầu lại nhìn thì câu nói chưa dứt đã nghẹn lại trong họng.

Bởi vì… cô bé kia hình như… ngủ mất rồi??

Khò ~ khò ~ khò ~

Cái bụng nhỏ phập phồng đều đều theo nhịp thở, tiếng ngáy nho nhỏ cũng bắt đầu vang lên từ khóe môi.

“???”

Ủa chứ… mới một giây trước còn nói chuyện tỉnh bơ cơ mà? Sao giờ đã ngủ như heo con luôn rồi??

Thượng Quan Thừa bước đến mép giường, nhìn cô bé nằm đó với dáng vẻ ngây thơ, không chút lo lắng, trong lòng vốn còn vương chút bực bội cũng dần tan biến.

Còn nói là sợ bọn buôn người ư? Nhìn cái kiểu này… chắc bị bán rồi cũng chẳng hay biết gì luôn.

Anh lắc đầu, bất lực cười khẽ, rồi cúi xuống nhẹ nhàng kéo chăn đắp lên người cô bé. Làm xong mới cẩn thận xoay người, nhẹ nhàng rời khỏi phòng.