Mau Đuổi Theo! Cô Bé Kia Lại Cõng Họ Đi Làm Trò Huyền Học Rồi!

Chương 12: Đại thiếu gia nhà họ có con từ bao giờ vậy? (2)

Phòng khách.

“Đại thiếu.” Quản gia Chung cầm ly cà phê đặt lên bàn, ánh mắt lo lắng, “Tôi thấy ngài vừa rồi từ thư phòng đi ra… chẳng lẽ đêm qua ngài không ngủ à?”

Ông vẫn giữ thói quen như mọi ngày, chuẩn bị cà phê đúng giờ cho anh.

Nghe vậy, người đàn ông ngồi trên ghế sofa bọc da, bắt chéo chân, đặt tài liệu trong tay xuống. Gương mặt anh vẫn bình tĩnh, không để lộ ra cảm xúc: “Chỉ là xử lý chút công việc còn dang dở thôi, tôi tranh thủ ngủ tạm trong thư phòng một lúc.”

Quản gia Chung lo lắng nói: “Ngài vẫn đang bị thương mà! Nên chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.”

Thượng Quan Thừa khẽ gật đầu, uống vài ngụm cà phê rồi đứng dậy: “Tôi đến công ty một chuyến.”

Khi vừa ra đến cửa, như chợt nhớ ra điều gì, anh dừng lại và dặn thêm: “À, chú Chung, phiền chú chăm sóc con bé giúp tôi. Khi nó tỉnh thì cho nó ăn gì đó. Nếu nó có muốn gì, nếu trong khả năng thì cứ cố gắng đáp ứng.”

“Vâng, tôi hiểu rồi.” Chú Chung đích thân tiễn Thượng Quan Thừa ra tận cửa. Đợi đến khi xe của anh khuất bóng, ông mới lộ vẻ sốt ruột, vội vàng móc điện thoại ra bấm gọi.

“Alô, nhị thiếu à! Ngài mau về nhà một chuyến đi! Trong nhà có chuyện lớn rồi, đại thiếu có khi bị một kẻ lừa đảo lừa cũng nên!”

“Cái đứa nhỏ kia là một tiểu đạo sĩ giả, đại thiếu nhà mình làm gì có con? Vậy mà nó lại gọi đại thiếu là “daddy” luôn!”

“Nhị thiếu, tôi chưa có già đến mức hồ đồ đâu!”

“Ngài mau về nhìn tận mắt đi cho chắc!”

Trong lúc đó.

“Sư phụ, Chiêu Chiêu đã tìm được daddy rồi nha ~ hì hì ~” Hoa Chiêu vừa mơ ngủ vừa lẩm bẩm.

Ai dè cô vừa trở mình một cái thì… rầm, cả người lăn từ trên giường xuống đất.

“Ai da ~ đau quá ~”

Hoa Chiêu theo phản xạ kêu lên vì đau:“Ai da… Ai dám đánh lén bà đây thế hả?!”

Cô ngồi bệt trên sàn, dáo dác nhìn quanh. Môi mím chặt lại, ánh mắt tròn xoe đầy cảnh giác. Nhưng rồi ánh nhìn ấy dần dịu lại khi cô nhận ra nơi này hoàn toàn xa lạ — à, đúng rồi, đây là Nam Thành, chứ không phải là đạo quán quen thuộc của cô.

Nhưng khoan đã… cha hờ của cô đâu?

Hoa Chiêu vừa xoa mông vừa lồm cồm đứng dậy, buồn bực nhớ lại tối qua mình vừa nằm xuống chưa được bao lâu thì đã lăn ra ngủ luôn.

Vậy rốt cuộc cha hờ kia có ở bên cạnh khi cô ngủ không đấy?

Cô nhăn mặt gãi gãi đầu, rõ ràng trong lòng đang không cam tâm. Cô xoè bàn tay phải ra lập tức, một nhánh cây nhỏ khô héo liền hiện lên giữa lòng bàn tay.

Đó là cây sinh mệnh của cô.

Mỗi người tu hành đều có một cây sinh mệnh thụ của riêng mình. Nếu tuổi thọ giảm sút, cây sinh mệnh sẽ bắt đầu khô héo, như một điềm báo chẳng lành.

Đừng nhìn sư phụ cô là một ông già lụ khụ, tóc bạc phơ, cây sinh mệnh của ông ấy vẫn đầy sức sống, lá xanh um tùm, sinh lực rực rỡ.

Ngược lại với cô tuổi còn chưa lớn bao nhiêu, mà cây sinh mệnh đã héo rũ gần chết. Điều này nói rõ rằng… cô không còn sống được bao lâu nữa.

Sư phụ từng nói: mệnh cách của cô rất đặc biệt. Năm xưa nếu không nhờ ông đích thân xuống tận địa phủ đưa cô về, thì có lẽ ngay sau khi chào đời chưa được bao lâu, cô đã chết rồi.

Một người vốn đã chết, nay lại sống tiếp đó là chuyện trái với quy luật trời đất, bị thiên đạo không dung.

Sư phụ đã giấu cô trên Vô Danh Phong suốt mười hai năm, chỉ để giúp cô tránh khỏi thiên kiếp. Giờ đây, vận mệnh một lần nữa giáng xuống, nếu cô vượt qua được lần này, sau này sẽ bình an vô sự, cả đời hanh thông.

Nhưng nếu không vượt qua được… thì sinh mệnh của cô sẽ kết thúc ở tuổi mười hai.

Có lẽ vận mệnh đã được định sẵn từ lâu, cha ruột của cô chính là “thiên mệnh chi tử” mang khí vận mây tím. Giờ đây, chỉ khi ở bên cạnh người “cha hờ” này, cô mới có cơ hội nhận được thiên mệnh phù hộ.

“Ít nhất thì cây sinh mệnh không tiếp tục héo rũ nữa… coi như là một tin tốt rồi.” Hoa Chiêu thu tay lại, thở dài một hơi.

Không được rồi, phải tranh thủ dính lấy cha hờ kia nhiều thêm một chút, cố gắng cọ thêm chút mây tím nữa mới được!

Nghĩ vậy, Hoa Chiêu lập tức xoay người bước ra khỏi phòng ngủ, định đi tìm cha hờ.

Vừa mới ra đến cửa, liền bị một người hầu chặn lại, chính là dì Lý, người tối qua đã đưa cô đi tắm rửa.

“Cô… cô bé, sao con lại đi ra từ phòng của đại thiếu thế này?” Dì Lý giật mình đến mức nói lắp, tròng mắt suýt nữa rơi ra ngoài.