Mau Đuổi Theo! Cô Bé Kia Lại Cõng Họ Đi Làm Trò Huyền Học Rồi!

Chương 10: Cô còn chưa muốn chết đâu (2)

Dù sao cũng là lần đầu tiếp xúc với một thứ mới lạ như vậy, sau khi lên phi cơ, Hoa Chiêu trông y hệt như bà ngoại Lưu lần đầu bước vào Đại Quan Viên. Cô bé tò mò nhìn mọi thứ xung quanh, cái gì cũng cảm thấy mới mẻ và kỳ diệu.

Khi phi cơ riêng bay đến không phận của Nam Thành, Hoa Chiêu lập tức bị cảnh đêm rực rỡ phía dưới hấp dẫn: “Oa, daddy, đây là đâu vậy? Đẹp quá chừng luôn á!”

Thượng Quan Thừa buông tài liệu đang xử lý trong tay xuống, kiên nhẫn đáp: “Đây là Nam Thành.”

“Thì ra Nam Thành to như vậy, lại còn đẹp nữa!” Nói xong, Hoa Chiêu lại cắm đầu lục túi lấy điện thoại ra, “Phải chụp lại, chụp lại mới được, để còn khoe với sư phụ!”

Thượng Quan Thừa nhìn động tác của cô bé, bèn hỏi: “Sư phụ của con là ai vậy?”

“Sư phụ con hả? Ông ấy là một ông lão góa vợ cô đơn, nếu không có con ở bên cạnh ông ấy mấy năm nay, chắc đến người để nói chuyện cũng không có đâu.” Nói tới đây, gương mặt tươi tắn của Hoa Chiêu lập tức sụp xuống, “Bây giờ ngay cả con cũng xuống núi rồi, không còn ai tranh ăn thịt với ông ấy nữa, chắc chắn ông ấy ăn cũng không thấy ngon, ngủ cũng không yên giấc.”

Cô mới rời đạo quán có vài canh giờ, mà đã thấy nhớ cái ông lão gầy gò càm ràm kia rồi.

“Là sư phụ con bảo con xuống núi sao?” Thượng Quan Thừa lại hỏi.

Hoa Chiêu gật đầu cái rụp, “Vâng! Sư phụ bảo con xuống núi tìm daddy đó! Thấy chưa, con may mắn lắm luôn, mới vừa xuống núi là tìm được daddy liền nè!”

Thượng Quan Thừa: “……”

Cô nhóc này chẳng lẽ vừa xuống núi, túm được ai liền nhận là cha luôn ư?

“À đúng rồi daddy, mình chụp một tấm ảnh kỷ niệm đi!” Hoa Chiêu hào hứng nói rồi nhét điện thoại vào tay trợ lý Từ, “ Chú Từ, làm phiền chú chụp giùm nha!”

“À, à…” Trợ lý Từ ngẩn ngơ nhận lấy điện thoại, vừa nhìn phản ứng của Thượng Quan Thừa vừa lặng lẽ dò xét. Thấy sếp mình không có ý phản đối, hắn lại càng thêm hoang mang kinh ngạc.

Chẳng lẽ… cô nhóc này thật sự là “con gái riêng” của Thừa tổng, bị thất lạc bao nhiêu năm ư??

Nhưng mà… Thừa tổng của bọn họ còn chưa có bạn gái bao giờ mà!!

Đứa nhỏ này rốt cuộc từ đâu ra vậy trời?

“Hì hì…” Hoa Chiêu cười tít mắt, thân thiết ôm lấy cổ Thượng Quan Thừa, còn quay về phía ống kính làm dấu tay “Yeah” cực kỳ chuyên nghiệp.

Thượng Quan Thừa dù hơi cứng ngắc, nhưng cuối cùng cũng không nỡ phá hỏng sự vui vẻ của cô nhóc, đành để mặc cho cô tạo dáng.

Trợ lý Từ giơ điện thoại lên chụp vài tấm cho hai người, chỉ là… chất lượng hình ảnh mờ đến độ khiến người ta đau lòng. Hắn nhíu mày, lật mặt sau của điện thoại lên xem thử.

Dứa… di động? Cái logo hình quả dứa méo mó kia là cái quái gì vậy?

Trên đời này còn có hãng điện thoại tên “Dứa” nữa sao??

“Chụp xong rồi, ngài xem thử có được không.” Trợ lý Từ vừa mới đưa điện thoại trả lại thì điện thoại đột nhiên lóe sáng một cái, sau đó tắt nguồn luôn.

“……”

Khoảnh khắc im lặng là điều đáng sợ nhất.

“Không sao không sao, cái điện thoại này cứ hơi không hợp ý là lại lên cơn, đập vài cái là ổn thôi.” Hoa Chiêu cười gượng, cầm điện thoại về lại tay mình.

Chẳng bao lâu sau, phi cơ hạ cánh xuống sân trong một trang viên sâu trong núi Vân. Ba người lại tiếp tục ngồi xe điện vài phút, rồi dừng lại trước một tòa biệt thự siêu to khổng lồ.

Hoa Chiêu đứng trong sân, nhìn mọi thứ xung quanh, kinh ngạc đến mức miệng há to thành hình chữ “O”. Cô cố nuốt một ngụm nước bọt thật mạnh, mới miễn cưỡng ngăn nước miếng không chảy ra khỏi khóe miệng.

“Chẳng lẽ đây chính là lâu đài phép thuật trong truyền thuyết sao?” Hoa Chiêu quay đầu nhìn về phía người đàn ông cao hơn mình rất nhiều ở bên cạnh, “Daddy, người là quốc vương ở nơi này ư?”

Chỗ ở này cũng quá xa hoa rồi đi?

“Ta không phải quốc vương, quốc gia của chúng ta cũng không phải là chế độ quân chủ lập hiến.”

“Vậy cũng được! Tuy rằng daddy không phải quốc vương, nhưng có thể sống ở lâu đài xinh đẹp như thế này thì cũng chẳng khác gì quốc vương cả.” Hoa Chiêu vừa nói vừa vỗ vỗ anh như đang an ủi, giống như sợ anh sẽ vì chuyện đó mà buồn lòng vậy.

Cha hờ của cô chính là thiên mệnh chi tử……

Thượng Quan Thừa bị hành động của cô chọc cho vừa buồn cười vừa bất lực.

Cơn buồn ngủ bắt đầu ập đến, Hoa Chiêu không nhịn được ngáp một cái thật to, “Buồn ngủ quá đi ~”

Đúng lúc này, cửa lớn của tòa nhà chậm rãi mở ra, một ông lão khoảng sáu mươi tuổi, mặc vest giày da chỉnh tề từ trong bước ra, cung kính nói, “Đại thiếu gia, ngài đã trở về.”