Mau Đuổi Theo! Cô Bé Kia Lại Cõng Họ Đi Làm Trò Huyền Học Rồi!

Chương 7: Đừng bỏ rơi Chiêu Chiêu có được không? (1)

Hoa Chiêu nắm hai cánh tay của cha hờ, vác cả người đàn ông to lớn lên đôi vai nhỏ bé của mình. Kết quả là đôi chân dài không chỗ đặt của anh lê trên mặt đất, kéo ra hai vệt dài trong bụi đất.

Cảnh tượng trông chẳng khác gì một con kiến tí hon đang cố sức vác vật thể to gấp ba lần mình đi từng bước một – nhìn vừa buồn cười lại vừa đáng yêu.

Đúng lúc đó, phía sau họ chợt vang lên một tiếng “bùm!” dữ dội.

Chiếc xe bị nổ tung thành từng mảnh, ánh lửa bừng sáng soi rực cả đáy vực trong giây lát.

“Khụ… khụ khụ khụ….

Nghe thấy phía sau có tiếng ho, Hoa Chiêu lập tức mừng rỡ reo lên: “Người tỉnh rồi hả?”

Nhưng cảm giác vẫn cứ kỳ kỳ… lúc tỉnh lúc mê, đầu thì quay mòng mòng.

Người đàn ông chậm rãi mở đôi mắt nặng trĩu, lúc này mới dần nhận ra hình như mình đang được một đứa nhóc cõng?

Dù chân anh vẫn lê trên đất kéo thành hai vệt dài, nhưng… con bé này sao lại có sức mà vác nổi cả anh chứ? Anh cao đến tận 1m9 kia mà!

“Đặt… đặt tôi xuống đi.” Anh vội nói, sợ mình sẽ đè bẹp luôn người ta.

Hoa Chiêu “à” một tiếng, rất ngoan ngoãn buông anh xuống.

“Rầm!”

“?!!”

Bị bất ngờ ném thẳng xuống đất, Thượng Quan Thừa trừng lớn mắt, hoàn toàn đơ người mất mấy giây. Sau đó, anh mới rên lên một tiếng đau đớn.

“A! Xin lỗi, ném người ngã đau hả?” Hoa Chiêu hoảng hốt ngồi xổm xuống đỡ dậy, vẻ mặt hối lỗi.

Dưới ánh lửa mập mờ phía xa, Thượng Quan Thừa lúc này mới nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô bé trước mặt mình…

Cô bé có gương mặt tròn trĩnh, hai má phúng phính, trên đầu còn cột hai búi tóc nhỏ xíu, trông vô cùng đáng yêu.

Chỉ là, trên người cô mặc một bộ đạo bào màu xanh đen đã bạc màu vì giặt nhiều, sau lưng đeo túi vải bố cũ kỹ, trên đó còn chắp vá nhiều mảnh to nhỏ khác nhau, nhìn qua là biết cuộc sống không mấy khá giả.

Thượng Quan Thừa lặng lẽ nhìn cô, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một cảm giác kỳ lạ khó tả. Nhưng còn chưa kịp nghĩ gì thêm, trán anh đã bắt đầu đau nhói từng cơn.

Lấy lại tinh thần, Thượng Quan Thừa theo bản năng nhìn về phía chiếc xe rơi xuống lúc nãy — nơi đó đang bốc cháy hừng hực.

Nếu khi đó anh vẫn còn ngồi trong xe thì…

Chỉ là nghĩ lại thôi, Thượng Quan Thừa cũng thấy lạnh sống lưng.

Suýt nữa anh đã bị thiêu thành một bộ xương khô.

Cảm giác sống sót sau tai nạn khiến anh thở phào một hơi thật dài.

“Là con đã cứu chú sao?” Thượng Quan Thừa lại lần nữa nhìn về phía cô bé trước mặt.

“Ừm ừm ừm…” Hoa Chiêu chống cằm gật đầu liên tục, đôi mắt tròn xoe long lanh còn chớp chớp nhìn anh, “Là con đã kéo người ra khỏi xe đó, daddy!”

Cô cố tình tỏ ra ngoan ngoãn một chút, như vậy sẽ dễ được người khác yêu quý hơn mà sau này khi nói ra thân phận, đối phương cũng dễ tiếp nhận hơn.

“Cha… Daddy hả??” Thượng Quan Thừa ngó nghiêng xung quanh một vòng, nhưng ở đây ngoài hai người bọn họ ra thì làm gì còn ai khác?

“Đừng nhìn nữa, là con gọi người đó!” Gương mặt nhỏ của Hoa Chiêu lúc này nở nụ cười rực rỡ như hoa, sau đó tự giới thiệu một cách nghiêm túc: “Daddy, con tên là Hoa Chiêu, là con gái ruột đảm bảo không phải giả của người đó.”

“!”

“Cô bé à, đừng đùa kiểu đó, tôi chưa từng kết hôn cũng chưa từng có con, sao lại có đứa con lớn như thế này chứ?” Thượng Quan Thừa chỉ nghĩ cô bé đang nói đùa thôi.

Dù anh đã 35 tuổi, nhưng đến nay còn chưa từng có bạn gái, lấy đâu ra con gái cơ chứ?

Huống chi, cô bé trước mặt này nhìn cũng phải tầm mười tuổi rồi.

Cái trò đùa này… đúng là có chút khiến cho người ta sợ.

“Vì sao người lại có một đứa con gái lớn như vậy à? Vấn đề đó phải hỏi chính người chứ, cha ~~ à ~~” Hoa Chiêu hỏi ngược lại, đẩy sự nghi ngờ về phía anh một cách “ngọt ngào”.

Thượng Quan Thừa: “!!”

Đầu… đau quá rồi…

Tại Đồn Công An Huyện.

“Phiền anh giúp bé gái này tìm người nhà, có thể là trẻ con nhà ai đi lạc.” Thượng Quan Thừa nói với cảnh sát sau khi vết thương của mình đã được băng bó.

“Daddy, người nhà của con chính là cha mà! Đừng bỏ rơi Chiêu Chiêu có được không?” Hoa Chiêu vừa làm bộ tội nghiệp ôm lấy cánh tay anh, vừa nhân cơ hội… hít vài hơi mây tía trên người anh.

Cả đêm vật vã mệt mỏi giờ cũng tan biến thành mây khói, thoải mái đến mức muốn khóc.

Không được, bằng mọi giá cô phải nghĩ cách ôm chặt lấy cái đùi cha hờ này! Nếu không, chẳng bao lâu nữa là cô sẽ ngủm mất thôi…

Hu hu hu…