“Vẫn nên xuống dưới xem thử thế nào!”
Hoa Chiêu kéo túi xách ra sau lưng, rồi dẫm mạnh lên một viên đá và nhảy xuống.
Dù cô nhỏ bé, nhưng lại rất nhanh nhẹn, chỉ trong nháy mắt đã xuống được khoảng bốn năm mươi mét vào đáy vực.
Xuyên qua ô cửa sổ xe đã vỡ nát, Hoa Chiêu liếc mắt liền thấy một người đàn ông đang gục lên vô lăng, không rõ là còn sống hay đã chết.
Mây tím!!
Người này trên người lại có khí mây tím!
Biểu cảm nhỏ trên mặt Hoa Chiêu thoáng cái trở nên kinh ngạc.
Người mang khí mây tím là bậc thiên mệnh chi tử, sinh ra đã có số “không làm vua cũng làm tướng” – loại người này vô cùng hiếm gặp. Vậy mà cô vừa mới rời núi, liền đυ.ng ngay một người như thế…
Chẳng lẽ… vận may của cô tốt đến mức “đạp trúng vàng” ư?
“Ê, ông còn sống không đó?” Hoa Chiêu vội vàng thò tay vào, cố gắng kéo người đàn ông ra.
Người đàn ông ban đầu còn gục trên vô lăng, giờ bị Hoa Chiêu lay mấy cái liền đổ người ngã ra tựa vào ghế ngồi.
Lúc này trời đã tối đen như mực, không trăng không sao, người bình thường nhìn quanh đến mức giơ tay không thấy nổi năm ngón. Nhưng với Hoa Chiêu thì lại khác – trong mắt cô, mọi thứ vẫn rõ như ban ngày.
Vì vậy, cô có thể thấy rõ ràng người đàn ông này có lông mày rậm, mắt sáng, khí chất hiên ngang, là kiểu ông chú rất điển trai.
Chỉ tiếc rằng trán ông đang bị thương, máu chảy thành dòng kéo dài từ trán xuống tận cằm, nhuộm đỏ nửa bên mặt.
Nhìn mà rợn cả tóc gáy.
“Đây là… âm khí của hai con quỷ lúc nãy ư?” Hoa Chiêu khẽ nhíu mày, đưa tay gom đám khí đen đang vương trên người người đàn ông vào lòng bàn tay.
Cô nhìn người đàn ông đang bất tỉnh bên trong xe, rồi lại nhìn luồng âm khí quen thuộc kia, cuối cùng khẽ lẩm bẩm: “Thì ra là vậy.”
Nghĩ kỹ lại hai con quỷ đó chắc là đã nhắm trúng khí mây tía trên người ông nên mới cố tình tạo ra vụ tai nạn xe này.
Nhưng mà… người mang khí mây tía trời sinh có khí vận cực thịnh, yêu ma quỷ quái thường không lại gần được, dù là lệ quỷ cũng vậy. Vì thế, hai con quỷ kia chẳng những không thành công, ngược lại còn bị chính khí mây tía của người này làm cho bị thương, dẫn đến tu vi bị hao tổn nặng.
Cái này gọi là gì nhỉ?
Cái này gọi là trộm gà không thành còn mất nắm gạo!!
Hoa Chiêu nhếch môi cười khẩy một tiếng đầy trào phúng, rồi mạnh tay bóp nát luồng âm khí đang lởn vởn trong lòng bàn tay, không để lại chút dấu vết nào.
Do xe bị va chạm quá nặng, khóa cửa đã hoàn toàn kẹt cứng, cô dứt khoát dùng sức, gỡ cả cánh cửa xe xuống, “rầm” một tiếng ném sang bên cạnh, bụi bốc lên mù mịt.
Sau đó, Hoa Chiêu cẩn thận kéo người đàn ông ra khỏi xe, đặt nằm ngay ngắn trên một bãi đất trống bên cạnh.
“Chú ơi?” Cô thử đẩy đẩy vai ông. Lúc này, Hoa Chiêu mới nhận ra trên cổ tay mình đang lập lòe một vòng sáng đỏ rất nhỏ, như ẩn như hiện…
Sợi tơ nhân duyên của cô… sáng lên rồi!
Hoa Chiêu hoảng hốt cúi đầu nhìn về phía cổ tay người đàn ông — quả nhiên, trên cổ tay ông cũng đang lập lòe một sợi tơ đỏ, lặng lẽ mà vững vàng, liên kết với sợi tơ trên tay cô.
Là một sợi tơ hồng vô hình, người thường không thể nhìn thấy, nhưng lúc này nó lại rõ ràng như vậy, đang nối kết hai người họ lại với nhau.
Hoa Chiêu giơ tay bấm ngón tay tính toán. Chỉ chốc lát sau, cô ngây người ra.
Người này… lại chính là người cha ruột mà cô đang muốn tìm?!
Trong khoảnh khắc, cô như bị đánh cho choáng váng — vừa kinh ngạc, vừa vui mừng, nhưng lại xen lẫn cả cảm giác… kỳ lạ không nói nên lời.
Hoa Chiêu ngồi xổm trên mặt đất, hai tay chống cằm, mắt không chớp lấy một cái mà nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang bất tỉnh.
Cũng may người cha hờ này của cô có mây tím hộ thân.
Bằng không thì, với vụ tài nạn xe kinh khủng kia, người thường chắc đã sớm đi chầu Diêm Vương rồi.
Không đúng…
Phải là sớm bị hai con quỷ kia ăn sạch đến cả xương cũng chẳng còn, đến cơ hội gặp Diêm Vương cũng không có luôn mới đúng.
“Đúng là đẹp trai thật đó!” Hoa Chiêu chống cằm nhìn chằm chằm người đàn ông đang nằm trên đất, rồi tự lẩm bẩm, “Mà cũng đúng thôi, có thể sinh ra một đứa con gái vừa thông minh, xinh đẹp, lại đáng yêu như mình, thì sao mà là người bình thường được?”
Nghĩ đến đây, Hoa Chiêu như chợt hiểu ra: hóa ra sư phụ đã sớm đoán trước người cha hờ của cô sẽ gặp nguy hiểm, nên mới đuổi cô xuống núi lúc nửa đêm, còn không cho cô dùng thuấn di phù.
Thì ra… là mình trách nhầm sư phụ rồi.
Ôi trời ơi… xấu hổ quá đi mất ~
Con xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi!