Mau Đuổi Theo! Cô Bé Kia Lại Cõng Họ Đi Làm Trò Huyền Học Rồi!

Chương 8: Đừng bỏ rơi Chiêu Chiêu có được không? (2)

Thượng Quan Thừa hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh, lại nhẫn nại giải thích: “Bé con, chú thật sự không phải là cha của con. Nhưng chú có thể giúp con tìm lại người thân. Con có thể nói cho chú cảnh sát đây biết thông tin về gia đình con được không?”

Tối nay anh đã giải thích khô cả miệng, vậy mà cô bé này vẫn cứ gọi anh là “daddy” ngọt xớt từ nãy đến giờ. Đầu anh bắt đầu muốn nổ tung rồi.

Chưa kịp để chú cảnh sát mở lời, Hoa Chiêu đã nhanh chóng quay sang, chỉ vào Thượng Quan Thừa rồi nói rành mạch: “Chú cảnh sát ơi, daddy của cháu tên là Thượng Quan Thừa, năm nay 35 tuổi. Ông bà nội cháu vẫn khỏe mạnh, dưới daddy cháu còn có sáu người em trai nữa, trong bảy anh em thì daddy cháu là anh cả!”

Những thông tin vừa rồi… đều là cô bé nhìn tướng mặt cha hờ mà đoán ra.

Thượng Quan Thừa nhìn cô bé với ánh mắt đầy kinh ngạc bởi vì từ đầu đến giờ, anh chưa từng nói tên của mình cho cô. Vậy mà đứa trẻ này lại biết rõ đến thế, kể cả chuyện anh có sáu người em trai, và là con cả trong nhà.

Giữa đêm khuya, nơi núi rừng hẻo lánh, anh vừa bị tai nạn xe nghiêm trọng, thì lập tức xuất hiện một cô bé như từ trên trời rơi xuống, không chỉ cứu anh mà còn biết rành cả thông tin cá nhân của anh nữa?

Chuyện này… làm sao có thể chỉ là sự trùng hợp?

Hoa Chiêu thấy người đàn ông im lặng, liền âm thầm nhéo một cái vào đùi mình để ép nước mắt trào ra, đôi mắt ươn ướt lấp lánh nhìn anh đầy tủi thân, giọng nói cũng nghẹn ngào: “Daddy… nếu người không cần Chiêu Chiêu nữa… vậy Chiêu Chiêu chỉ có thể đi ngủ ngoài đường, xin cơm sống qua ngày thôi…”

Hoa Chiêu âm thầm quan sát sắc mặt của Thượng Quan Thừa, sau đó cố gắng rơi thêm hai giọt nước mắt, đem toàn bộ kỹ thuật diễn xuất tích góp cả đời dốc ra dùng một lần: “Nghe nói bây giờ bọn buôn người nhiều lắm… Nếu Chiêu Chiêu bị chúng bắt đi, bị đánh đập, bị bỏ đói thì còn đỡ, quan trọng là… về sau Daddy có muốn gặp Chiêu Chiêu cũng không gặp được nữa đâu… Daddy~~”

Cô bé khóc trông không khác gì bị ruồng bỏ thật, giọng nghẹn ngào đáng thương khiến ai nghe cũng mủi lòng.

Một bên, viên cảnh sát nhân dân đang phụ trách vụ việc rốt cuộc cũng không nhịn được nữa. Hắn lập tức tiến lên, nghiêm mặt chất vấn Thượng Quan Thừa: “Vị tiên sinh này! Chẳng lẽ anh không biết bỏ rơi trẻ nhỏ là hành vi phạm pháp sao?”

“Không, tôi không có…” Thượng Quan Thừa vội vàng xua tay, nhưng vừa mở miệng đã bị ngắt lời.

“Còn định cãi à? Có phải đợi chúng tôi tạm giữ mấy ngày thì anh mới chịu thừa nhận lỗi của mình không?” Viên cảnh sát đập bàn một cái, ánh mắt đầy trách cứ. “Trên đời làm gì có người cha nào như anh chứ?!”

Hoa Chiêu thấy cha hờ bị mắng đến không còn mặt mũi, lập tức lao ra giải vây: “Chú cảnh sát, chú đừng trách daddy của con… ông ấy vừa mới gặp tai nạn xe cộ, chắc là đầu óc còn choáng váng, daddy của con thật sự là một người tốt mà.”

Dù thế nào đi nữa, cái đùi này cô nhất định phải ôm chặt!

Thượng Quan Thừa: !!

Anh lập tức xoa xoa huyệt thái dương đang đau nhói, thầm xác nhận một lần nữa: đầu mình thật sự không có vấn đề gì.

Viên cảnh sát sau khi “giáo dục” Thượng Quan Thừa một trận ra trò, lúc đưa tiễn còn không quên dặn dò: “Anh nhớ chăm sóc con bé cho tốt, tranh thủ mua ít quần áo cho nó mặc đàng hoàng.”

Thượng Quan Thừa lướt mắt nhìn bộ đạo bào đã bị giặt đến bạc màu, chắp đầy vết vá của Hoa Chiêu, không nói gì, chỉ trầm mặc gật đầu.

“Chào chú cảnh sát, đã làm phiền chú rồi ạ.” Hoa Chiêu lễ phép vẫy tay chào tạm biệt.

“Đứa nhỏ ngoan.” Viên cảnh sát nhân dân vỗ nhẹ đầu cô bé, xoay người rời đi mà vẫn không nhịn được thở dài một tiếng.

Làm cha kiểu gì không biết, còn con bé thì đúng là mệnh khổ…

Trước cửa Cục Công An, chỉ còn lại một lớn một nhỏ đứng đó mắt to trừng mắt nhỏ.

Hoa Chiêu chớp chớp đôi mắt to tròn vô tội: Cha hờ này ăn gì mà lớn lên được như vậy? Cao quá trời, muốn nhìn mặt thôi mà cổ cũng mỏi.

Còn Thượng Quan Thừa thì đứng đơ tại chỗ. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên anh bị một đứa bé con “quật” cho đến mức không nói lại được lời nào. Lúc nãy trong phòng lấy lời khai, bị dạy dỗ cho một trận sấp mặt, giờ ra đây rồi mà đầu vẫn còn ong ong.

Anh đường đường là Thượng Quan Thừa, khi nào từng chịu cái kiểu “uất ức” này cơ chứ?