EDIT: HẠ
Lên cấp 10 là có thể rời khỏi Thôn Tân Thủ, bắt đầu lựa chọn môn phái để gia nhập, kỹ năng học được cũng không còn là kỹ năng phổ thông như Nghênh Phong Trảm nữa.
Trò chơi Tiên Yêu Kỳ Duyên này có tổng cộng tám môn phái lớn, chia đều giữa Tiên Tộc và Yêu Tộc. Bạch Thập Tam tìm hiểu sơ qua, rồi lướt diễn đàn đọc đánh giá của người chơi khác, phát hiện những môn phái này chủ yếu được chia thành vài loại hình. Một loại là thiên về tấn công, chia thành nội công và ngoại công, mà Tiên và Yêu cũng có khác biệt, thuộc tính công kích của hệ Tiên sẽ cao hơn một chút, hệ Yêu thì thuộc tính phòng ngự hoặc thuộc tính tốc độ sẽ cao hơn, ví dụ như những nghề được người ta gọi là Tank hay thích khách, tất cả đều chỉ có thể chơi ở phe Yêu tộc.
Ngoài ra, còn có một nghề khác gọi là vυ' em.
Vυ' em cũng chia làm hai loại, Tiên tộc có khả năng hồi máu nhanh, kỹ năng hồi huyết cũng nhiều, hồi máu toàn đoàn cũng rất tốt. Còn Yêu tộc thì giống như nghề phụ trợ, kỹ năng khống chế, kỹ năng giải hiệu ứng và kỹ năng tấn công mỗi thứ đều chiếm một ít, cho nên kỹ năng hồi máu cũng ít hơn, lượng hồi máu cũng kém hơn người trước rất nhiều.
[Một khi đã chọn nghề nghiệp và chủng tộc thì sẽ không thể thay đổi, xin người chơi hãy cân nhắc kỹ trước khi lựa chọn.]
…
Trong trò chơi, Bạch Thập Tam đang lựa chọn nghề nghiệp, còn ở bên ngoài, bọn họ đã đi vào thành trấn kế tiếp từ sớm.
Vừa vào thành, đoàn người liền thẳng tiến đến y quán.
Đến nơi, dưới sự chỉ huy của tiểu quản sự, nhóm gia đinh hộ vệ nhanh chóng tụ tập lại, người thương nhẹ nâng người thương nặng, tất cả đều đi vào chong y quán.
Tiểu quản sự là người đầu tiên khám bệnh, lúc trước khi ở trong bụng gà, gã đã lợi dụng quyền lực để những người khác phải che chở cho gã, cho nên thương thế của gã là nhẹ nhất. Khám xong, gã chỉ bị một chút vết thương ngoài da, tùy tiện bôi một chút thuốc là được.
Sau khi sắp xếp cho những người khác chữa trị, gã liền kín đáo liếc nhìn cỗ xe ngựa đang dừng ở bên ngoài.
Bạch Thập Tam đang ở bên trong.
Trong số những người thoát ra từ bụng quái vật, đối phương rõ ràng là người ở lại bên trong lâu nhất, nhưng mà khi đi ra ngoài, trên người hắn không hề có vết thương. Tiểu quản sự âm thầm bực bội, tiểu tử kia trực tiếp chết trong bụng quái vật thì tốt rồi, tình huống bất ngờ như thế, cho dù bị trách tội thì cũng không thể trách lên đầu gã.
Đáng tiếc…
Chẳng qua cũng chỉ là một tên ngốc, cho dù là đích tử thì thế nào, dù có sống sót trở về, hắn cũng không thể gây ra bất kỳ ảnh hưởng nào đối với đại thiếu gia.
Trong lòng tiểu quản sự âm thầm cân nhắc, hiển nhiên, gã chính là người của đại thiếu gia phủ Bình Viễn Hầu, chuyến này đến đây cũng là để thăm dò thực lực của vị đích tử mới được tìm trở về kia.
Bên kia, nhóm người Tiêu Khởi cũng đi cùng đường với bọn hắn, nhưng tốc độ nhanh hơn một bước. Lúc này bọn họ đã đặt phòng trọ xong, quán trọ bọn họ thuê tình cờ lại nằm ngay đối diện với y quán.
Bởi vậy vừa mở cửa ra, bọn họ liền nhìn thấy cảnh tượng bên kia.
“Xem ra Bình Viễn hầu cũng chẳng mấy để tâm đến đứa con vợ cả mới tìm về được này.” Một tên thuộc hạ không nhịn được lên tiếng.
Nếu thật sự coi trọng, thì dù không phái tâm phúc đến, cũng không đến mức giao việc này cho mấy kẻ rõ ràng đang có ý đồ riêng. Có thể tưởng tượng được, đoạn đường vừa qua, vị con vợ cả kia chắc cũng không sống được dễ dàng.
Nếu hắn thông minh thì còn đỡ, đằng này lại là một kẻ ngốc, đến lúc đó cho dù muốn cáo trạng, có lẽ hắn cũng chẳng thể cáo trạng được rõ ràng.
Chắc cũng bởi vì lý do này, cho nên lão quản sự kia mới dám làm ra hành động ngang nhiên như thế.
Ngụy Huyền Phượng cũng không nhịn được cảm khái nói: “Đáng tiếc, tên đích tử kia trông cũng khá đẹp mắt, tiếc là đầu óc lại không dùng được… Gã tiểu quản sự kia còn biết phái người đến để gọi người, ta còn cho rằng gã định coi nhân gia như không tồn tại nữa chứ?”
Trên thực tế tiểu quản sự cũng chẳng có bao nhiêu ý tốt, nhất là khi nghe người được sai đi gọi nói rằng bên trong không có động tĩnh, hình như người đã ngủ rồi, gã liền nói ngay: “Quần áo nhị thiếu gia ướt hết rồi, cứ thế mà ngủ sẽ rất dễ bị cảm lạnh, còn không mau gọi thiếu gia dậy.”
Gia đinh bên dưới lập tức vén rèm xe gọi người, động tác tất nhiên cũng chẳng biết nặng nhẹ, giọng nói lại lớn đến dọa người: “Thiếu gia, thiếu gia, đến giờ dậy rồi…”
Gã ta vừa nói vừa đưa tay định lay Bạch Thập Tam, nhưng tay còn chưa kịp chạm vào thì người đã bị hất văng ra ngoài.
Cho dù đang “Ngủ”, Bạch Thập Tam cũng sẽ không bao giờ để mất cảnh giác.
Hắn chậm rãi mở mắt, ý thức thoát ra khỏi trò chơi, vén rèm ló đầu ra ngoài.
Mà lúc này, tiểu quản sự đang sững sờ cũng đã hoàn hồn, phản ứng đầu tiên của gã chính là trách mắng: “Vương Ngũ có lòng tốt đi gọi thiếu gia, sao nhị thiếu gia lại tùy ý đánh người.”
Bạch Thập Tam chớp chớp đôi mắt to, vẻ mặt ngây thơ vô tội.
“Nhưng ta đã nói với các ngươi rồi mà, lúc ta đang ngủ thì đừng có làm phiền, nếu không sẽ bị thương đó.”
Mọi người: “…”
Tiểu quản sự bị nói cho nghẹn họng, đúng là hắn từng nói như thế này, nhưng ngươi là một đứa ngốc, lời nói của ngươi ai sẽ để trong lòng chứ?
Nếu là lúc đầu óc bình thường, có lẽ hiện tại Bạch Thập Tam còn có tâm tình để nán lại xem trò vui, nhưng hiện tại hắn là người ngốc, không có nhiều tâm tư như vậy. Cảm thấy có người hỏi mình, mình trả lời xong là coi như xong việc, lúc này hắn liền chuẩn bị xuống xe.
Cảm giác hình như có người đang nhìn chính mình, hắn liền quay đầu nhìn sang, trong khoảnh khắc đó, đôi mắt hắn lập tức sáng rực.
Là vị ca ca xinh đẹp đó!