EDIT: HẠ
Biểu cảm và hành động của Bạch Thập Tam hoàn toàn không hề che giấu, đám người tiểu quản sự đương nhiên cũng phát hiện, quay đầu nhìn một cái, tất nhiên cũng trông thấy nhóm người Tiêu Khởi đang ngồi ở quán trọ bên kia.
“Hoài Vương điện hạ.”
Tiểu quản sự lập tức giật mình, sau khi phản ứng lại liền vội vàng hành lễ từ xa.
Gã là như thế, đám gia đinh hộ vệ đương nhiên cũng là như vậy. Tiêu Khởi cũng không thèm nhìn bọn họ, ánh mắt chỉ dừng lại trên vẻ mặt rạng rỡ của Bạch Thập Tam.
Trên người người sau vẫn còn mặc bộ quần áo khi còn ở trên núi, trên chân cũng chưa đi giày, mái tóc ướt đẫm giờ đã khô được một nửa, chỉ là vết máu trên quần áo vẫn còn loang lổ, khiến chiếc áo trắng bị nhuộm đến lem nhem hỗn độn.
Dáng vẻ này, rõ ràng từ lúc đó tới giờ chẳng có ai quan tâm tới hắn, quần áo không đổi, tóc cũng chẳng được lau khô. Nghĩ lại câu nói ban nãy của tiểu quản sự “Quần áo nhị thiếu gia ướt hết rồi, cứ thế mà ngủ sẽ rất dễ bị cảm lạnh, còn không mau gọi thiếu gia dậy”, quả thực là châm chọc.
Một đôi mắt trong sáng như vậy, một thiếu niên đơn thuần như thế, cùng đám người này về kinh, không biết quãng đường này, hắn sẽ phải chịu bao nhiêu khổ cực, trải qua bao nhiêu oan khuất.
Vì thế ngay dưới ánh mắt của mọi người, Tiêu Khởi giơ tay vẫy về phía bên này.
Tiểu quản sự khựng lại một chút, ngay sau đó định nhấc chân chạy qua, nhưng ngay giây tiếp theo, ánh mắt của Tiêu Khởi đã khiến gã đông cứng tại chỗ.
Không phải gọi gã?
Tiểu quản sự thầm rùng mình, đột nhiên nhớ lại chuyện khi còn trên núi, hình như Hoài Vương điện hạ còn có ý định bung dù cho vị nhị thiếu gia ngốc nghếch vừa mới đón về này, không thể nào…
Bạch Thập Tam cũng ngây người ra một lúc.
Trước khi ra ngoài, hắn còn nhớ mang máng bản thân từng nói, nếu không có chuyện quan trọng thì sẽ đăng nhập lại trò chơi.
Nhưng ca ca xinh đẹp đang tìm hắn.
Hình như trò chơi rất quan trọng, nhưng đại ca ca… Đi gặp đại ca ca trước đã. Trò chơi cũng đâu có mọc chân, đại ca ca thì lại có chân nha!
Bạch Thập Tam nhanh chóng đưa ra quyết định, nhảy xuống chuẩn bị chạy về phía bên kia.
Tim tiểu quản sự đập kinh hoàng, lập tức định cản lại.
Bên kia, Tiêu Khởi cũng hơi nhíu mày, y quay sang bảo người hầu: “Mang đôi giày tới cho hắn.”
Thuộc hạ của y thoạt trông có vẻ tùy tiện, nhưng thời điểm cần hành động, bọn họ cũng có thể nói là kỷ luật nghiêm minh. Lời vừa dứt, Ngụy Huyền Phượng đã lao ra từ cửa sổ… Hắn thức tỉn huyết mạch của loài chim, dù không biến thân thành chim, nhưng cơ thể của hắn cũng nhẹ nhàng linh hoạt hơn so với người thường, tốc độ cũng nhanh hơn một chút.
Bởi vậy lúc hắn vừa tới nơi, Bạch Thập Tam cũng vừa lấy ra đôi [giày vải cũ nát] của mình.
Đôi giày này tất nhiên là vật phẩm trong trò chơi, là phần thưởng từ một nhiệm vụ nào đó. Thuộc tính thì không có gì đáng nói, sau này lúc đánh quái, hắn nhặt được một đôi càng tốt, cho nên đôi giày này mới được nhét vào balo.
Đúng là hắn bị ngốc, nhưng vẫn biết lúc đi phải mang giày.
Lúc còn ở trên núi, là do hắn không có giày, cho nên mới phải dùng chân trần đi lại, lúc này thấy phía sau tên trò chơi có một biểu tượng balo, mở ra xem thì đúng là có vài thứ lộn xộn bên trong, còn có một đôi giày vải rách. Rách thì rách, nhưng vẫn tốt hơn là không đi giày.
Nhưng ở trong mắt Ngụy Huyền Phượng, người này quả thực rất đáng thương, nhìn xem, đường đường là Hầu phủ, vậy mà lại chuẩn bị cho thiếu gia chính thất một đôi giày rách nát như thế.
Hắn lập tức lấy từ trong balo của mình ra một đôi giày mới, là đôi giày mới mua cách đây hai ngày: “Đi đôi này đi.”
Bạch Thập Tam liếc mắt, là giày mới.
“Cho ta?”
Ngụy Huyền Phượng gật đầu nói: “Cho ngươi.”
Bạch Thập Tam lập tức vui vẻ hẳn lên, hí hửng thay giày mới. Sau đó hắn đưa đôi giày cũ trong tay cho đối phương: “Đây, đổi.”
Ngụy Huyền Phượng: “…”
Thôi khỏi!
Chẳng qua Bạch Thập Tam cũng không cho hắn ta cơ hội từ chối, nhét đôi giày cũ nát cho Ngụy Huyền Phượng xong, hắn liền đi giày mới, nhảy xuống xe ngựa chạy về phía Tiêu Khởi.
Hắn chạy rất nhanh, ngay cả người thức tỉnh huyết mạch anh vũ như Ngụy Huyền Phượng cũng tới chậm hơn một bước. Đương nhiên, cũng vì hắn ta đang bị đám người tiểu quản sự ngăn cản.
Tiểu quản sự vừa mở miệng đã nói ngay: “À thì, các ngài thứ lỗi, thiếu gia nhà chúng ta… Ngài cũng biết rồi, thiếu gia nhà chúng ta lớn lên ở một nơi như Quỳnh Nhai, không được học lễ nghi gì, đầu óc lại không được minh mẫn, nên hành xử có phần…”
Ngụy Huyền Phượng lười không muốn nghe, lời này nghe qua thì giống như đang xin lỗi thay cho Bạch Thập Tam, nhưng suy nghĩ kỹ liền biết, rõ ràng gã đang cố tình hạ thấp.
Thân là thân tín bên cạnh Hoài Vương, ngay cả đại quản sự Hầu phủ hắn ta cũng không thèm bỏ vào mắt, huống chi là một tiểu quản sự nhỏ nhoi. Bởi vậy hắn ta cũng chẳng buồn đáp lại, chỉ nhón chân điểm đất, vận khinh công, trong nháy mắt đã quay về quán trọ.
Lúc Ngụy Huyền Phượng trở về, Bạch Thập Tam đã chuẩn bị đi tắm, dáng vẻ hiện tại của hắn quả thực rất nhếch nhác, quần áo ướt đẫm, đúng là phải tắm nước nóng mới được.
Thấy Ngụy Huyền Phượng quay lại, ánh mắt mọi người lập tức dừng lại trên đôi giày vải rách trong tay hắn ta.
Vừa nhìn đã biết là không phải vải tốt gì, còn thủng cả một lỗ, ngoài việc được giặt rất sạch sẽ ra thì không có điểm gì đáng khen cả.