Nằm Yên Chuế A Phất Nhanh Chỉ Nam

Chương 2

Lạc Hà Đồ đời nào lại ngu như vậy. Cô chẳng có chút tình cảm nào với Thuần Vu Yên, mà chỉ từ cuộc trò chuyện vừa rồi cũng đủ nhìn ra Thuần Vu Yên căn bản chẳng có chút chân tình nào với cậu cả. Ánh mắt toàn là toan tính, thậm chí cả mùi nước hoa hồng kia cũng như được thiết kế sẵn để dụ dỗ.

Cô hận không thể lập tức xách vali lên tàu đêm chuồn thẳng, tránh xa cái bạch nguyệt quang âm hồn bất tán này.

Tuy Lạc Hà Đồ là một phế nhân đến chết vẫn chưa phân hóa, nhưng để chắc ăn, cô vào nhà tắm, cởϊ qυầи áo kiểm tra kỹ từ đầu đến chân xem có mọc ra cái gì không nên mọc không. May quá, mọi thứ vẫn y như cơ thể phụ nữ bình thường, không thừa không thiếu.

Cơ thể và khuôn mặt này cũng gần giống hệt với bản thân cô, da trắng, đường nét cơ thể đẹp, eo nhỏ chân dài. Khác biệt duy nhất là đường cơ bụng hiện giờ rõ ràng hơn, vòng eo trông săn chắc và gợi cảm đến mức khiến người ta phải liếc nhìn thêm lần nữa.

Lạc Hà Đồ vốn đã đẹp ngũ quan thanh tú, đôi mắt hạnh sáng long lanh, đuôi mắt hơi xếch nhẹ, sống mũi cao, môi dưới hơi dày hơn môi trên. Khi cười thì đáng yêu không chịu nổi.

Cô đứng trước gương, tự ngắm bản thân một hồi, sau đó mới ngoan ngoãn mặc lại quần áo.

Dù sao thì cô cũng là một phế ABO, chẳng phân hóa, chẳng có mùi gì, sống đời tự tại. Thế giới có chia ra A hay O gì đi nữa, miễn đừng động vào cô là được.

Lạc Hà Đồ dạo một vòng quanh căn nhà. Đây là nơi nguyên chủ thuê ở, tuy không tới mức trống huơ trống hoác nhưng đồ đạc đều đã cũ và rẻ tiền, may mà sạch sẽ. Nguyên chủ không thân thích, không bạn bè, toàn bộ tiền bạc được cất trong một chiếc hộp sắt dưới TV cũ, tổng cộng hơn hai trăm tệ tiền mặt và mấy đồng xu lẻ. Ngoài ra còn một quyển sổ tiết kiệm ghi có hơn bốn ngàn tệ.

Đây là toàn bộ gia sản hiện có của Lạc Hà Đồ. Trong thành phố này, lương trung bình tầm sáu, bảy trăm tệ một tháng, tính ra cũng không phải ít.

Nguyên chủ năm nay 22 tuổi, học xong cấp ba là nghỉ học, đi làm khuân vác ngoài công trường. Làm thật, vác gạch vác đá. Công việc cực khổ nhưng kiếm được tiền, vài năm dè sẻn mới tích góp được từng đó. Nếu không phải từng cho Thuần Vu Yên mượn năm nghìn tệ, giờ đã là vạn phú rồi.

Lạc Hà Đồ nhăn mặt, nghĩ nguyên chủ từng này tuổi vẫn chưa phân hóa, có khi nào do ăn uống quá kham khổ mà thiếu chất không?

Cô vỗ vai mình, tự cổ vũ: “Không sao đâu, Tiểu Lạc. Trước kia cô khổ quá rồi, từ giờ theo tôi, tôi nổi tiếng giang hồ là tiểu thần tài kiếm tiền, đảm bảo cô sẽ được ăn ngon mặc đẹp, sống cuộc đời đáng sống!”

Đang mải tự động viên mình, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ dồn dập khiến cô giật bắn mình.

“Lạc Hà Đồ, Lạc Hà Đồ, là Trương Sinh đây! Tiểu Yên nói cô không khỏe, tôi đưa cô đi bệnh viện!”

Sắc mặt Lạc Hà Đồ lập tức lạnh xuống. Quả nhiên là bám riết không buông, đúng kiểu chồn chúc tết gà chẳng có ý tốt gì.

Cô vốn định mặc kệ, nhưng lại sợ đôi cẩu nam nữ này làm phiền hàng xóm nên dứt khoát kéo cửa bật mở, mặt lạnh nhìn ra ngoài.

Trương Sinh là một alpha cao tầm 1m8, bề ngoài xem như điển trai phong độ. Cùng với Thuần Vu Yên đúng là A đẹp O xinh, đến chó mèo đi ngang cũng phải khen một câu đẹp đôi.

Trương Sinh nhìn thấy cô, hơi sững lại, rồi nở nụ cười ấm áp: “Tôi đã gọi xe đến rồi. Trước đây Yên Nhi nói cô hay bị thương mà không chịu đi viện. Giờ tiện giúp chuyện này, nhân tiện khám luôn, chị tôi làm ở viện, đảm bảo chăm sóc cô chu đáo.”

Bản gốc truyện hình như chẳng nói gì đến bệnh viện, chỉ nói Thuần Vu Yên nhờ nguyên chủ giúp giải quyết chuyện rắc rối Trương Sinh gây ra. Nhưng mỗi lần nguyên chủ giúp, đều chẳng đòi hỏi gì. Thuần Vu Yên trả tiền cũng không nhận, sau đó đưa cho nguyên chủ một con búp bê nhỏ, vậy mà cô ấy giữ như bảo bối, chết cũng ôm trong lòng.

Chuyện tình chân thành cảm động trời đất, nhưng Lạc Hà Đồ không rơi nổi một giọt nước mắt.

Huống hồ vào viện của chị Trương Sinh thì cũng chẳng chắc có chuyện gì tốt đẹp. Cô chẳng tin nổi hai người này có chút biết ơn nào.

“Cảm ơn, nhưng tôi không định giúp các người, cũng không muốn đi bệnh viện.” Lạc Hà Đồ tựa vào khung cửa, khoanh tay trước ngực, mắt nheo lại nhìn Trương Sinh đang sững sờ và Thuần Vu Yên sau lưng anh ta: “Không có chuyện gì thì đừng làm phiền hàng xóm. Tôi đi làm mệt lắm, chỉ muốn ngủ. Ai làm phiền giấc ngủ của tôi, tôi sẽ báo cảnh sát.”

Thuần Vu Yên vội vàng kéo cửa: “Hà Đồ, cậu giận tôi sao? Xin lỗi… Nếu không phải thật sự hết cách, tôi cũng không đến tìm cậu. Cậu cũng biết mà, bọn tôi không có ai thân thích ở thành phố này…”

Lạc Hà Đồ ngoáy tai, không có ai thân thích? Nữ chính của tuyến truyện giả thật thiên kim như cô ta, lại bảo là vô thân vô thế? Nực cười! Không phải tại vì Tiểu Lạc dễ sai khiến, lại không đòi trả giá gì hay sao?