Nằm Yên Chuế A Phất Nhanh Chỉ Nam

Chương 3

Đã nói đến nước này, Lạc Hà Đồ cũng không phải dạng lưỡng lự thiếu quyết đoán. Cô dựa hẳn vào cửa, nhìn vẻ yếu đuối đáng thương của Thuần Vu Yên, lại liếc sang Trương Sinh đang cười lấy lòng, rồi mở miệng: “Chọn ngày không bằng tranh thủ hôm nay. Có chuyện tôi muốn nói thẳng. Thuần Vu Yên, mấy năm nay tôi giúp cậu không ít. Không những không nợ gì, mà cậu còn đang nợ tôi năm ngàn tệ. Từ giờ trở đi, tôi không muốn có bất kỳ quan hệ gì với hai người nữa. Chúc hai người trăm năm hạnh phúc, đồng tâm bạch thủ. Từ nay cầu ai thì cầu, đừng đến tìm tôi.”

Nói xong, cô nhìn Trương Sinh một cái, tiếp lời: “Tiền, có lương tâm thì trả. Không có thì coi như tôi từ thiện. Tôi đã rộng lượng như thế, mà còn mặt dày đến xin gì nữa, thì không lịch sự nổi đâu.”

Sắc mặt Trương Sinh cứng lại, không biết nên nói gì.

Thuần Vu Yên thì quýnh quáng định vớt vát: “Hà Đồ, tôi biết cậu vẫn giận, ngày mai tôi sẽ tìm cậu nói chuyện riêng…”

“Xin lỗi nhé, tôi không có sở thích cắm sừng người khác. À, nói luôn trước đây tôi giúp chỉ vì thấy cậu đáng thương, hoàn toàn không có chút cảm tình nào. Trương tiên sinh, cũng nên khuyên bạn gái mình bớt cái kiểu lấy thân dán lên người khác để đổi lấy thứ mình muốn. Dù sao, mất mặt cũng là anh.”

Lạc Hà Đồ nói cho đã miệng, tâm trạng cực tốt nhìn hai khuôn mặt trước cửa xanh mét một đen một xanh sau đó dứt khoát đóng cửa lại, khóa chặt.

Bên ngoài lập tức vang lên tiếng hai người tranh cãi ầm ĩ.

Cuối cùng cũng tạm thời thoát khỏi hai người kia, Lạc Hà Đồ lập tức tính chuyện chuyển nhà. Cô không muốn ở chỗ này thêm chút nào nữa, lỡ lại bị họ tìm đến thì phiền lắm. Công trường khuân vác kia đương nhiên cũng không định quay lại, tiểu Lạc ngày nào cũng khuân gạch, mệt đến hốc hác, gầy trơ xương, cô còn lâu mới chịu khổ kiểu đó.

Cô vốn là dân lập trình, nghề phụ là hacker. Nhưng ở cái thời đại còn chưa phổ cập internet thế này thì đúng là chẳng có chỗ nào để trổ tài. Tuy vậy, muốn kiếm tiền kiểu gì cũng nghĩ ra cách.

Cảm thấy cơ thể mệt nhoài, Lạc Hà Đồ chẳng nghĩ nhiều, ngả người ngủ thẳng một giấc đến tận chiều. Khi tỉnh dậy, thay một bộ quần áo rồi ra phố đi dạo.

Cảnh vật bên ngoài đúng chuẩn bối cảnh phim truyền hình thập niên 90. Cuối hè, nhà cao tầng chưa nhiều, mấy ông chủ tiệm tạp hóa ngồi trước cửa trong chiếc áo ba lỗ trắng, phe phẩy quạt nan, cái TV đầu to đang chiếu phim truyền hình Hồng Kông. Nước ngọt sáu hào một chai, uống xong phải trả lại vỏ thủy tinh.

Một con phố sầm uất, người qua lại tấp nập, quán ăn, trung tâm thương mại, tiệm game, vũ trường, sân trượt băng, hiệu sách, thậm chí còn có một phòng chiếu phim lậu cực kỳ kín đáo. Biển hiệu treo trước cửa toàn những cái tên phim khiến người ta mặt đỏ tim đập, chỉ cần bỏ ra vài đồng là có thể mua vé, chui vào phòng chiếu tối thui xem những thứ không tiện nói ra.

Một nhóm trẻ con đang chơi game ở góc phố, thiếu niên cưỡi xe đạp xuyên qua ngõ hẻm, tiếng sáo gọi bồ câu vang lên, trên trời liền có một đàn bồ câu sải cánh bay lượn.

Lạc Hà Đồ đứng trước cửa phòng chiếu, nhìn chằm chằm mấy cái tên phim in trên bảng hiệu.

"Omega mị hoặc, phải có mười Alpha mới ngủ được.”

"Đi công tác, sếp vào kỳ phát tình không có thuốc ức chế phải làm sao.”

"Cả trường Alpha, chỉ có mình tôi là Omega.”

Lạc Hà Đồ: “…”

Thập niên 90 quả thật phóng khoáng, mấy thứ phim ảnh trực tiếp thế này mà cũng có thể bán vé công khai xem được.

Cô từng nghe ông chú ngoài sáu mươi kể rằng thời xưa trên phố cũng có dạng phòng chiếu như thế này, gọi là phim con, sau đó phim con trở thành mặt hàng chủ lực của các tiệm cho thuê băng đĩa, rồi lén lút xuất hiện trong áo khoác của mấy tay bán rong ở bến tàu. Sau đó nữa, tất cả dần dời lên mấy trang web nước ngoài, rồi bị cảnh sát mạng truy lùng ráo riết.

Chủ quán phòng chiếu từ trong quầy kính liếc thấy cậu đứng ngẩn ngơ nãy giờ, bèn thò nửa cái đầu ra: “Xem phim thì vào đi.”

Lạc Hà Đồ cũng thật sự có chút muốn vào không phải cô có nhu cầu gì, mà chỉ đơn giản là tò mò. Trong thế giới ABO này, rốt cuộc làm là làm kiểu gì?

Nhưng do dự một hồi vẫn thôi.

Ai biết được trong căn phòng tối om đó có tràn ngập pheromone lung tung không, hít phải rồi nôn ra thì mất hết hình tượng. Dù sao cô cũng là phế nhân không phân hóa, mấy chuyện đó chẳng có ích gì với cô.

Cô lại lang thang thêm một hồi, thấy cửa hàng nào thú vị thì vào trò chuyện với chủ tiệm, cuối cùng ghé chợ mua ít đồ, hoa quả, thịt bò, hành tây, trứng gà, cà chua, dưa muối tổng cộng hết tám tệ.

Từ chợ đi ra, đứng bên đường nhìn dòng người tan ca đổ ra mua đồ ăn, nắp nồi hấp bánh bao được nhấc lên, hương lúa mạch nóng hổi kèm theo hơi nước phả vào mặt đó là mùi khói bếp nhân gian độc nhất vô nhị của thời đại này.

Lạc Hà Đồ cắm ống hút uống hết một chai soda vị cam, trả lại vỏ chai cho ông chủ quán, nhận lại bốn hào tiền thừa.

“Bia bao nhiêu một chai?” Cô hỏi.

“Một tệ một chai, cược chai nửa tệ, trả vỏ là lấy lại.”

Cô bèn mua hai chai, tiêu hết ba tệ, tiện thể buôn chuyện với ông chủ vài câu.