“Hà Đồ, cậu giúp anh ấy lần này đi mà, bọn tôi thật sự hết cách rồi, mình xin cậu, được không?”
Đến khi Lạc Hà Đồ cuối cùng cũng nhận ra hình như cô đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết vừa đọc lúc nãy, thì đã trôi qua vài phút.
Người phụ nữ đang ngồi trước mặt cô, lải nhải suốt nửa tiếng, rất có thể chính là nữ chính của cuốn tiểu thuyết này Thuần Vu Yên.
Cả hai đang ngồi trong phòng khách của một căn nhà cũ kỹ. Thuần Vu Yên sở hữu gương mặt thanh tú, đôi mắt to long lanh ngấn lệ, dịu dàng đáng thương mà nhìn cô, gợi nên bản năng che chở.
Lạc Hà Đồ chớp mắt, cúi đầu xuống.
Một bàn tay mềm mại như ngọc của Thuần Vu Yên đang đặt lên đùi cô, cô mặc quần dài, thế mà vẫn cảm nhận được rõ ràng sự ấm áp mập mờ đó.
Trong không khí thoang thoảng mùi nước hoa hồng nồng nàn, tinh tế. Đầu óc Lạc Hà Đồ còn đang choáng váng, mùi hương này vừa len lỏi vào mũi liền khiến cơ thể cô nổi lên phản ứng bản năng, bất giác bồn chồn khó chịu.
Cô nuốt khan, ánh mắt liếc qua thấy trong đáy mắt Thuần Vu Yên thấp thoáng nụ cười đắc ý.
Lạc Hà Đồ hơi né người sang bên cạnh, tránh khỏi bàn tay của cô ta.
Thuần Vu Yên khựng lại, nhưng lập tức nghiêng người áp sát: “Hà Đồ, cậu sao vậy? Không khỏe ở đâu à? Nếu không thoải mái thì tìm Trương Sinh đi, chị của anh ấy làm trong bệnh viện, có gì cũng lo được hết.”
“Đừng.” Lạc Hà Đồ mở miệng.
Giọng cô hơi khàn, cơn bứt rứt trong người mỗi lúc một rõ. Cô lại tránh sang một bên nữa, dứt khoát đứng dậy: “Tôi mệt rồi, muốn ở một mình. Hôm nay không muốn gặp ai hết, đợi khi nào tôi ổn rồi sẽ tìm cậu.”
“Để tôi gọi điện cho Trương Sinh, cô ấy sẽ cho xe đến đón cậu.” Thuần Vu Yên lập tức hành động, như thể mong chờ điều này từ lâu.
Lạc Hà Đồ chỉ cảm thấy phiền. Cô đưa tay giữ lấy cánh tay của Thuần Vu Yên, lúc này mới phát hiện mình có sức hơn cô ta rất nhiều tay Thuần Vu Yên mềm nhũn không có xương, chỉ cần dùng chút lực là cô ta đã bị kéo theo.
“Á.” Cô ta chỉ kịp kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc, đã bị cô kéo ra khỏi phòng, lôi thẳng ra ngoài cửa.
“Đừng làm phiền tôi. Tôi muốn ngủ. Ai gõ cửa cũng không mở. Còn gõ nữa là tôi báo cảnh sát.”
Cô lạnh lùng nói xong, đóng sầm cửa lại, khóa chốt cẩn thận.
Không còn tiếng nỉ non của Thuần Vu Yên, cuối cùng thế giới cũng yên tĩnh lại.
Lạc Hà Đồ ngồi xuống sofa trong phòng khách, đầu óc lập tức vận hành hết công suất để xử lý tình hình hiện tại.
Cuốn tiểu thuyết ABO não tàn này cô chỉ đọc gϊếŧ thời gian. Nghĩ lại, hình như trước khi xuyên đến đây cô đang băng qua đường. Đợi đèn đỏ mãi, chán quá liền mở truyện ra đọc tiếp, còn chưa tới đoạn kết nữa là xong.
Đèn xanh vừa bật, cô vừa đi vừa cắm cúi đọc. Sau đó, chắc là bị xe tông.
Đệt.
Biết trước bị xe đυ.ng là có thể xuyên vào tiểu thuyết đang đọc, thì cô đã chọn một truyện khai hoang tinh tế thời công nghệ cao để tha hồ bung lụa với kỹ năng hacker thiên tài của mình, chứ không phải xuyên vào cái thế giới ABO lấy bối cảnh những năm 90 này.
Lạc Hà Đồ vốn chẳng hiểu nổi cái gì gọi là ABO.
Trong truyện toàn mấy cảnh lửa cháy rừng rực giữa nam nữ chính, bốc lên như hóa chất cháy. Cô toàn lướt nhanh, chỉ đại khái biết A với O như hai con thú ngửi qua ngửi lại, bị pheromone của nhau hút đến phát điên, còn B thì như thể người bình thường bị nhét vào giữa cái trò đánh hơi này làm nền.
Nguyên chủ trong truyện là một tên liếʍ cẩu tận tụy, từ đầu tới gần cuối truyện đều quỳ liếʍ Thuần Vu Yên không biết mệt.
Lúc bị xe đâm, cô vừa đọc tới đoạn nguyên chủ vì Thuần Vu Yên mà đi thay bạn trai cô ta nhận tội, cuối cùng chết trong tù.
Lạc Hà Đồ không hiểu ABO, càng không hiểu nổi mấy người yêu mù quáng kiểu đó.
Chỉ dựa vào việc Thuần Vu Yên vừa rồi nhỏ nhẹ năn nỉ cô cả buổi, điệu đà mềm mại cầu xin cô giúp bạn trai cô ta là Trương Sinh, cứ như thể với Lạc Hà Đồ thì đó là việc dễ như trở bàn tay, không giúp mới là sai.
Thật ra nguyên chủ chỉ là một cô nhi không cha không mẹ, đến lúc chết cũng chưa phân hóa thành công. Cô ấy muốn làm được bất kỳ chuyện gì cũng đều phải bỏ ra nhiều công sức gấp mấy lần người thường, chịu đủ loại khinh miệt. Làm gì có việc nào dễ dàng đến vậy? Thuần Vu Yên chỉ cần động cái miệng, nguyên chủ liền cam tâm tình nguyện lội nước sôi lửa bỏng, còn thay cô ta làm không ít chuyện xấu, cuối cùng hại luôn cả bản thân.
Thật ngu ngốc, vừa ngu vừa đáng thương.