Trăng Non Đêm Sơn Cước

Chương 11

Những ngày sau phiên chợ huyện, cuộc sống ở Lạc Diệp thôn lại quay về nhịp điệu yên ả vốn có.

Tiết trời đã thực sự vào thu. Không khí không còn oi nồng mà trở nên hanh khô, mang theo cái se lạnh rõ rệt, nhất là vào buổi sáng sớm và khi đêm xuống.

Gió từ phương bắc thổi về nhiều hơn, cuốn theo những chiếc lá phong vàng úa, đỏ rực từ trên núi cao bay lả tả xuống khắp thôn xóm, phủ lên mái nhà, góc sân, đường đi một tấm thảm lá xào xạc.

Thanh Thủy vẫn tiếp tục guồng quay công việc thường nhật của mình.

Sáng dậy sớm chăm sóc mảnh vườn nhỏ, trưa ngồi bên khung cửa sổ tỉ mỉ đưa từng đường kim mũi chỉ, chiều tối lại nhóm bếp nấu bữa cơm đạm bạc. Nhưng có một điều khác biệt. Mỗi khi ra sân lấy củi, nhìn thấy chồng củi mới khô cong, chất lượng tốt nằm ngay ngắn bên cạnh đống củi cũ của mình, lòng cậu lại dấy lên một cảm giác ấm áp xen lẫn bối rối.

Cậu đã dùng thử loại củi mới này. Chúng cháy rất đượm, ít khói, tỏa ra hơi ấm dễ chịu, khác hẳn loại củi tạp cậu vẫn dùng. Sự ấm áp này thật dễ chịu, nhất là khi tiết trời đang ngày một lạnh hơn, nhưng nguồn gốc bí ẩn của nó vẫn khiến cậu không khỏi suy nghĩ.

Cậu đã thử dò hỏi thêm vài người hàng xóm khác, nhưng không ai biết gì. Lý thẩm vẫn thỉnh thoảng trêu cậu về "người tốt bụng giấu mặt".

Thanh Thủy chỉ biết cười trừ, trong lòng lại bất giác nghĩ đến người thợ săn Trình Mặc. Cái cách chồng củi được xếp gọn gàng, thực dụng, và cả loại gỗ tốt phải vào rừng sâu mới có… dường như có chút gì đó liên quan đến hắn. Rồi khoảnh khắc ở chợ phiên, khi hắn nhặt giúp cậu chiếc túi tiền rơi, bàn tay to lớn chai sần nhưng hành động lại nhanh nhẹn, dứt khoát…

Tất cả những điều đó khiến hình ảnh người thợ săn lạnh lùng, kiệm lời trở nên phức tạp hơn trong tâm trí cậu. Không còn chỉ là sự e dè, sợ hãi ban đầu, mà đã có thêm chút tò mò, chút biết ơn mơ hồ, và cả một cảm giác xao động khó gọi tên.

Nhưng cậu nhanh chóng gạt những suy nghĩ đó đi. Có lẽ cậu thật sự đã nghĩ quá nhiều rồi. Cậu và hắn, xét cho cùng, vẫn là người dưng nước lã.

Cậu cố gắng tập trung vào công việc, vào việc chuẩn bị cho mùa đông đang đến gần.

Thu sang cũng là lúc thời tiết trở nên thất thường hơn.

Mấy ngày nắng hanh dịu dàng vừa qua đi, một đợt gió mùa đông bắc đã tràn về, mang theo mưa phùn và cái lạnh ẩm ướt. Bầu trời xám xịt, mây đen giăng kín không thấy mặt trời. Mưa không lớn nhưng rả rích suốt ngày đêm, khiến không khí càng thêm lạnh lẽo.

Đường làng trở nên lầy lội, ẩm ướt. Người dân trong thôn cũng hạn chế ra ngoài, chỉ quanh quẩn trong nhà sửa soạn việc nhà hoặc ngồi bên bếp lửa sưởi ấm.

Thanh Thủy vốn có sức khỏe yếu hơn người thường, lại sống một mình, nên cậu cảm nhận cái lạnh này rõ rệt hơn ai hết. Dù đã mặc thêm áo ấm, đóng chặt cửa sổ, hơi lạnh vẫn như len lỏi qua từng khe hở, thấm vào da thịt.

Sáng hôm đó, khi đang ngồi bên khung thêu, cậu bắt đầu cảm thấy cơ thể hơi khác lạ. Đầu óc cậu hơi ong ong, sống lưng có cảm giác ê ẩm, và một cơn ớn lạnh cứ chạy dọc cơ thể dù cậu đã cố gắng giữ ấm.

"Khụ... khụ..." Cậu ho khan vài tiếng. Cổ họng cũng bắt đầu thấy khô rát.

Có lẽ do thay đổi thời tiết đột ngột thôi, cậu tự nhủ. Chắc chỉ cần nghỉ ngơi một chút sẽ đỡ. Cậu cố gắng tập trung vào đường kim mũi chỉ, nhưng đôi mắt lại nhanh mỏi, và bàn tay cũng không còn linh hoạt như mọi khi.

Cậu cảm thấy một sự mệt mỏi bất thường đang xâm chiếm cơ thể mình.

Giữa buổi, trời ngớt mưa đôi chút. Lý thẩm đội nón lá, khoác chiếc áo tơi dày, mang một bát chè đậu xanh nóng hổi sang cho Thanh Thủy.

"Thanh Thủy ơi, ta mang cho con ít chè ăn cho ấm bụng này," Lý thẩm gọi vọng vào từ ngoài sân.

Thanh Thủy vội đặt khung thêu xuống, ra mở cửa đón thẩm. "Con cảm ơn thẩm ạ. Trời lạnh thế này mà thẩm còn mang sang cho cháu."

Lý thẩm nhìn gương mặt có phần nhợt nhạt và đôi mắt hơi mệt mỏi của Thanh Thủy, lo lắng hỏi: "Sao trông con có vẻ mệt mỏi thế? Mặt hơi tái đấy. Có phải bị cảm lạnh rồi không?"

"Dạ, chắc do thời tiết thôi thẩm ạ. Cháu chỉ hơi mỏi người chút thôi, không sao đâu ạ," Thanh Thủy cố gắng mỉm cười trấn an bà. Cậu không muốn làm phiền đến lòng tốt của người hàng xóm.

"Không sao thế nào được. Nhìn sắc mặt là biết rồi." Lý thẩm nghiêm mặt lại. "Con ở một mình, phải biết tự giữ gìn sức khỏe chứ. Đừng có tham công tiếc việc quá. Thấy không khỏe thì phải nghỉ ngơi đi, nấu nồi nước gừng uống cho ấm người. Cần gì thì cứ gọi thẩm một tiếng, đừng có ngại."

"Dạ, con biết rồi ạ. Con cảm ơn thẩm nhiều," Thanh Thủy cảm động trước sự quan tâm của bà.

Lý thẩm dúi bát chè vào tay cậu, dặn dò thêm vài câu rồi mới đội nón ra về. Thanh Thủy bưng bát chè nóng hổi vào nhà, hơi ấm từ bát chè lan tỏa khiến cậu cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.

Cậu ăn hết bát chè ngọt ngào, lòng thầm cảm kí©ɧ ŧìиɧ cảm của người hàng xóm tốt bụng. Nhưng cảm giác mệt mỏi và ớn lạnh trong người dường như vẫn chưa hề thuyên giảm.