Chiều hôm đó, mưa lại bắt đầu nặng hạt hơn.
Gió thổi mạnh qua khe cửa nghe hun hút. Trình Mặc từ khu rừng gần đó trở về sau khi kiểm tra lại mấy cái bẫy vừa đặt hôm trước.
Hắn đội chiếc nón lá cũ, khoác tấm áo tơi làm bằng lá cọ dày dặn che gần hết thân hình cao lớn. Đi ngang qua nhà Thanh Thủy, ánh mắt hắn theo thói quen liếc nhìn vào khoảng sân và căn nhà tranh nhỏ bé.
Hắn thấy Thanh Thủy đang loay hoay ngoài sân, cố gắng dùng mấy tấm phên tre để che chắn lại mấy luống rau cải non mới trồng khỏi bị mưa gió dập nát. Dáng người cậu mảnh mai trông càng thêm nhỏ bé, yếu ớt giữa màn mưa gió.
Những cử động của cậu có vẻ chậm chạp, nặng nề hơn thường ngày. Thỉnh thoảng, cậu lại dừng lại, đưa tay lên day trán hoặc ho khan vài tiếng.
Gương mặt cậu dưới ánh sáng nhờ nhờ của buổi chiều mưa trông nhợt nhạt lạ thường.
Một cái nhíu mày nhẹ thoáng qua trên gương mặt lạnh lùng của Trình Mặc. Ca nhi này, xem ra thật sự không khỏe rồi.
Hắn dừng bước trong giây lát, có chút gì đó như là do dự. Nhưng rồi hắn lại lắc đầu, tiếp tục bước đi về phía căn nhà gỗ của mình.
Chuyện không liên quan đến hắn.
Thanh Thủy sau một hồi vật lộn với mưa gió ngoài sân, cuối cùng cũng che chắn tạm ổn cho mấy luống rau. Cậu trở vào nhà, người ướt phân nửa, cơ thể càng thêm lạnh buốt và mệt mỏi.
Cơn đau đầu trở nên rõ rệt hơn, và cổ họng thì rát như có lửa đốt. Cậu biết mình thật sự bị cảm lạnh rồi, có lẽ còn bắt đầu sốt nhẹ.
Cậu gắng gượng nhóm bếp lửa bằng thứ củi tốt mà người bí ẩn kia đã cho, hơi ấm từ bếp lửa khiến cậu dễ chịu hơn một chút.
Cậu nấu vội bát cháo loãng, nhưng chỉ ăn được vài miếng đã thấy đắng miệng, không nuốt nổi. Cảm giác chán ăn và mệt mỏi rã rời khiến cậu chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi.
Dọn dẹp qua loa bát đũa, Thanh Thủy pha một bát nước gừng nóng theo lời Lý thẩm dặn, uống xong liền trèo lên chiếc giường gỗ đơn sơ của mình.
Cậu kéo chiếc chăn bông mỏng đã cũ lên đắp kín người, nhưng cơn ớn lạnh vẫn cứ từng đợt kéo đến, khiến cậu khẽ run lên.
Đầu óc cậu quay cuồng, cơ thể đau nhức.
Tiếng mưa rơi ngoài hiên, tiếng gió rít qua mái nhà càng làm tăng thêm cảm giác cô đơn, yếu đuối trong căn nhà nhỏ lạnh lẽo.
Cậu cuộn tròn người trong chăn, cố gắng chìm vào giấc ngủ, hy vọng sáng mai thức dậy mọi chuyện sẽ ổn hơn. Nhưng cơn sốt dường như đang bắt đầu dâng lên, và bóng tối cùng sự mệt mỏi đang dần bao phủ lấy cậu.
Mùa đông còn chưa thực sự đến, mà cậu đã cảm thấy cái lạnh giá và sự bất lực đang bủa vây lấy mình.
Đêm hôm đó dài như vô tận đối với Thanh Thủy.
Cơn sốt bắt đầu hành hạ cậu một cách dữ dội. Người cậu lúc nóng hầm hập như lửa đốt, mồ hôi túa ra làm ẩm cả chăn gối, lúc lại lạnh run cầm cập, răng va vào nhau lập cập dù đã cuộn mình trong chiếc chăn bông duy nhất.
Đầu óc cậu quay cuồng trong những giấc mơ chập chờn, đứt đoạn. Cậu thấy mình lạc giữa một khu rừng rậm lạnh lẽo, rồi lại thấy hình ảnh cha mẹ mờ ảo hiện về, gọi tên cậu đầy lo lắng.
Cổ họng khô khốc khiến cậu chỉ muốn uống nước, nhưng toàn thân đau nhức, rã rời, không còn chút sức lực nào để ngồi dậy. Tiếng mưa rơi đều đều ngoài hiên, tiếng gió rít qua mái nhà trong đêm khuya tĩnh mịch càng làm tăng thêm cảm giác cô đơn, yếu đuối và bất lực đang xâm chiếm lấy cậu.
Cậu chỉ biết cắn chặt môi, cố gắng chịu đựng, thầm mong cho cơn ác mộng này mau chóng qua đi.
Đến khi trời hửng sáng, cơn mưa ngoài trời dường như đã ngớt đi đôi chút, nhưng cơn sốt của Thanh Thủy thì không hề thuyên giảm, thậm chí còn có vẻ nặng hơn.
Cậu khó nhọc mở mắt, ánh sáng ban mai yếu ớt lọt qua khe cửa khiến mắt cậu nhức buốt. Cả người cậu mềm nhũn, không còn chút sức lực.
Cơn đau đầu như búa bổ, và cổ họng thì rát bỏng. Bụng đói cồn cào vì từ chiều qua cậu gần như chưa ăn gì, nhưng cảm giác buồn nôn cứ chực chờ dâng lên.
Cậu biết mình cần phải nhóm bếp lửa để sưởi ấm, cần phải đun chút nước ấm để uống, nhưng việc ngồi dậy lúc này dường như là một thử thách quá sức.
Cậu cố gắng dùng hết sức lực còn lại, vịn tay vào thành giường, nhích người lên một chút. Nhưng chỉ một cử động nhỏ cũng khiến đầu óc cậu quay cuồng, hoa mắt chóng mặt.
Cậu thở hổn hển, mồ hôi lạnh lại túa ra sau gáy. Bất lực, cậu đành nằm vật xuống giường, đôi mắt nhắm nghiền, nước mắt ấm nóng bắt đầu lăn dài trên gò má nóng hổi.
Cảm giác sợ hãi mơ hồ len lỏi trong lòng. Cứ tiếp tục thế này, liệu cậu có thể chịu đựng được không?
Sống một mình, đến cả lúc ốm đau cũng không có ai bên cạnh chăm sóc.
Nỗi tủi thân và tuyệt vọng khiến l*иg ngực cậu như thắt lại.
Trong khi đó, tại căn nhà gỗ gần bìa rừng, Trình Mặc đã thức dậy từ sớm.
Hắn mở cửa nhìn ra ngoài. Mưa đã nhẹ hạt hơn nhưng bầu trời vẫn xám xịt, âm u. Gió lạnh vẫn thổi từng cơn.
Thời tiết này không thích hợp để vào rừng săn bắn.
Hắn quyết định ở nhà, tranh thủ sửa lại mấy cái bẫy bị hỏng và kiểm kê lại số thảo dược khô đã tích trữ.
Như thường lệ, ánh mắt hắn thỉnh thoảng lại liếc về phía căn nhà tranh ở rìa thôn.
Buổi sáng đã trôi qua khá lâu, mặt trời chắc đã lên cao sau tầng mây dày đặc kia, nhưng ống khói trên mái nhà của Thanh Thủy vẫn im lìm, không hề có một làn khói trắng nào bay lên.
Điều này thật bất thường.