Thanh Thủy lí nhí cảm ơn thẩm rồi quay về nhà, lòng vẫn đầy thắc mắc.
Lý thẩm nói không phải, những người khác trong thôn lại càng không có lý do gì để làm vậy.
Lẽ nào... lẽ nào là Trình Mặc?
Ý nghĩ đó vụt qua trong đầu cậu, nhưng rồi cậu lại vội lắc đầu gạt đi. Người lạnh lùng, kiệm lời như hắn, sao lại có thể làm chuyện này?
Hắn và cậu chẳng hề quen biết thân thiết gì. Chắc là cậu nghĩ nhiều rồi. Có thể là một người tốt bụng nào đó trong thôn không muốn để lộ danh tính mà thôi.
Dù sao thì đây cũng là chuyện tốt, mùa đông này cậu không phải lo thiếu củi nữa rồi. Nghĩ vậy, Thanh Thủy cảm thấy ấm lòng hơn, thầm cảm ơn người tốt bụng kia.
Mấy ngày sau là phiên chợ huyện.
Chợ huyện mỗi tháng chỉ họp hai phiên vào ngày mồng một và ngày rằm, là dịp đông vui, náo nhiệt nhất trong vùng. Mọi người từ các thôn xung quanh đổ về đây để mua bán, trao đổi hàng hóa, gặp gỡ bạn bè, người quen.
Thanh Thủy cũng dậy từ sớm, chuẩn bị một ít rau cải tươi non mới hái trong vườn, mấy quả bầu sao và những chiếc khăn tay, túi thơm cậu đã thêu xong, xếp gọn gàng vào chiếc giỏ tre lớn, định bụng mang ra chợ bán kiếm thêm chút tiền tiêu vặt và mua ít đồ dùng cần thiết.
Chợ huyện cách Lạc Diệp thôn chừng hơn một giờ đi bộ. Khi Thanh Thủy đến nơi thì chợ đã khá đông đúc.
Tiếng người nói cười, tiếng mặc cả, tiếng gà qué vịt kêu, tiếng rao hàng vang vọng cả một góc trời. Không khí náo nhiệt, tấp nập khác hẳn vẻ yên tĩnh thường ngày ở thôn làng.
Thanh Thủy tìm một góc nhỏ còn trống dưới mái hiên của một cửa hàng tạp hóa, trải tấm vải nhỏ xuống đất, bày mấy món hàng của mình ra một cách ngăn nắp.
Hàng của cậu chủ yếu là đồ nhà quê, giá cả phải chăng lại thêm vẻ ngoài xinh xắn, hiền lành của người bán hàng nên cũng có khá nhiều người ghé xem và mua ủng hộ.
Một bà cụ mua mớ rau cải, khen rau non mơn mởn.
Một cô gái trẻ chọn chiếc khăn tay thêu hoa cúc, tấm tắc khen đường kim mũi chỉ khéo léo.
Thanh Thủy vui vẻ bán hàng, luôn miệng cảm ơn, nụ cười dịu dàng thường trực trên môi.
Đang bận rộn trả lại tiền thừa cho một khách hàng, Thanh Thủy chợt nghe thấy tiếng xôn xao gần đó.
Cậu ngẩng lên nhìn.
Là Trình Mặc.
Hắn vừa đến chợ, trên vai vác một bộ da cáo lửa màu hung đỏ tuyệt đẹp và mấy con sóc đã làm sạch lông, có lẽ định mang đến hiệu thuốc bắc hoặc cửa hàng da thú để bán.
Sự xuất hiện của hắn lập tức thu hút sự chú ý của nhiều người. Vẻ ngoài cao lớn, lạnh lùng cùng những món hàng quý hiếm hắn mang theo luôn khiến hắn trở nên nổi bật giữa đám đông.
Trình Mặc dường như không để tâm đến những ánh mắt xung quanh. Hắn đi thẳng về phía cuối chợ, nơi có mấy cửa hàng lớn chuyên thu mua lâm sản.
Đi ngang qua chỗ Thanh Thủy ngồi, ánh mắt hai người lại vô tình chạm nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi giữa dòng người tấp nập.
Tim Thanh Thủy lại khẽ đập nhanh hơn. Cậu vội nhìn đi chỗ khác, giả vờ sắp xếp lại mấy món đồ thêu. Trình Mặc cũng chỉ lướt qua, không dừng lại.
Một lúc sau, khi đang loay hoay cất tiền vào chiếc túi vải nhỏ đeo bên hông, do sơ ý, Thanh Thủy làm tuột tay, chiếc túi rơi xuống đất, mấy đồng tiền xu lăn ra kêu leng keng.
Cậu luống cuống cúi xuống nhặt.
Đúng lúc đó, một bàn tay to lớn, chai sần đã nhanh hơn cậu một bước, nhặt lấy chiếc túi vải và mấy đồng tiền xu cuối cùng.
Thanh Thủy ngẩng lên, kinh ngạc thấy Trình Mặc đang đứng ngay trước mặt mình. Hắn đã quay lại từ lúc nào cậu không hề hay biết.
Hắn chìa chiếc túi vải và mấy đồng tiền về phía cậu, không nói một lời, ánh mắt vẫn sâu thẳm, khó dò.
"A... Cảm... cảm ơn huynh..." Thanh Thủy lắp bắp, hai má lại đỏ bừng lên.
Đây là lần đầu tiên họ tiếp xúc gần như vậy, lần đầu tiên cậu nghe thấy... à không, lần đầu tiên có một sự tương tác trực tiếp.
Trình Mặc chỉ khẽ "Ừm" một tiếng trong cổ họng, hoặc có lẽ chỉ là một cái gật đầu nhẹ đến mức khó nhận ra.
Hắn đặt chiếc túi và tiền vào lòng bàn tay đang chìa ra của Thanh Thủy, rồi không nói thêm lời nào, lập tức quay người rời đi, nhanh chóng hòa vào dòng người đông đúc.
Thanh Thủy đứng ngẩn người nhìn theo bóng lưng hắn, tay vẫn nắm chặt chiếc túi vải còn vương chút hơi ấm lạ. Tim cậu đập rộn ràng.
Chỉ là một hành động nhỏ, một sự giúp đỡ tình cờ, nhưng lại khiến lòng cậu xao động không yên. Người thợ săn lạnh lùng này, dường như cũng không hoàn toàn khó gần như cậu vẫn nghĩ.
Chiều hôm đó, khi thu dọn hàng hóa ra về, lòng Thanh Thủy vẫn còn vương vấn hình ảnh chồng củi mới trong sân nhà và khoảnh khắc Trình Mặc nhặt giúp cậu chiếc túi tiền ở chợ.
Sự hiện diện của người thợ săn, dù lặng lẽ và kiệm lời, đang dần trở nên rõ nét hơn trong cuộc sống vốn bình lặng của cậu, mang đến những gợn sóng cảm xúc mới lạ và khó tả.
Mùa thu ở Lạc Diệp thôn năm nay, dường như đang bắt đầu có những điều khác biệt.