Trăng Non Đêm Sơn Cước

Chương 9

Gió heo may thổi về ngày một rõ rệt hơn, mang theo cái se lạnh của đầu thu len lỏi vào từng ngõ ngách của Lạc Diệp thôn.

Bầu trời như cao hơn, xanh hơn, và nắng cũng không còn gay gắt mà trở nên dịu dàng, vàng óng như mật. Trên những sườn núi bao quanh thôn, rừng phong bắt đầu chuyển màu, điểm xuyết những vệt vàng, vệt đỏ rực rỡ giữa màu xanh thẫm bạt ngàn của cây cỏ.

Mùa thu hoạch cũng đang đến gần, không khí trong thôn dường như cũng trở nên khẩn trương hơn một chút. Người ta bắt đầu chuẩn bị tích trữ lương thực, gia cố nhà cửa, và đặc biệt là chuẩn bị củi lửa cho mùa đông dài sắp tới.

Thanh Thủy cũng không ngoại lệ.

Ngoài việc chăm sóc vườn rau và miệt mài bên khung thêu, cậu bắt đầu dành thời gian để chuẩn bị cho những ngày giá lạnh.

Cậu kiểm tra lại mái nhà tranh, dùng bùn đất trát lại những khe hở nhỏ trên vách tường để tránh gió lùa. Quan trọng nhất là củi đun.

Đống củi cậu gom góp từ mùa hè, chủ yếu là những cành khô nhỏ nhặt nhạnh quanh thôn hoặc trên những ngọn đồi thấp gần đó, đã vơi đi khá nhiều.

Nhìn đống củi chỉ còn chưa đầy một nửa góc sân, Thanh Thủy không khỏi khẽ thở dài.

Củi loại tốt, cháy đượm và ít khói, thường phải vào sâu trong rừng mới có, hoặc phải mua lại từ những người chuyên đi rừng như Trình Mặc.

Nhưng với sức của cậu, việc vào rừng sâu là không thể, còn mua củi thì lại tốn một khoản tiền không nhỏ mà cậu muốn để dành phòng khi ốm đau. Thôi thì cứ chịu khó nhặt nhạnh thêm vậy, hy vọng mùa đông năm nay không quá khắc nghiệt.

Vào một buổi chiều muộn, khi hoàng hôn đã buông xuống gần hết, Trình Mặc từ rừng trở về.

Hôm nay hắn đi săn khá thuận lợi, trên vai là một con sơn dương chắc nịch. Bước chân hắn vững chãi trên con đường mòn quen thuộc, đi ngang qua căn nhà nhỏ của Thanh Thủy.

Ánh lửa ấm áp từ trong nhà hắt ra qua khe cửa, soi rõ mảnh sân sạch sẽ và… đống củi nhỏ chỉ còn lại một góc khiêm tốn.

Ánh mắt Trình Mặc vô tình dừng lại ở đó một giây. Hắn biết loại củi đó, chủ yếu là cành khô tạp nham, cháy nhanh mà lại nhiều khói.

Mùa đông ở vùng sơn cước này rất lạnh, chỉ dựa vào số củi ít ỏi và kém chất lượng đó, e rằng ca nhi yếu ớt kia khó lòng chống chọi được qua những đợt rét đậm.

Một suy nghĩ thoáng qua, nhưng hắn không dừng lại, tiếp tục sải bước về căn nhà gỗ của mình.

Đêm đó, trăng non đầu tháng chỉ như một lưỡi liềm bạc mỏng manh, ẩn hiện sau những đám mây lững lờ trôi.

Lạc Diệp thôn đã chìm sâu vào giấc ngủ, chỉ còn tiếng côn trùng rả rích và tiếng gió vi vu trên sườn núi. Khoảng canh ba, khi mọi người đang ngủ say nhất, một bóng đen cao lớn lặng lẽ xuất hiện gần căn nhà của Thanh Thủy.

Đó là Trình Mặc.

Hắn không mang theo cung tên hay dao săn, mà trên vai là một bó củi lớn, toàn những thanh gỗ chắc nịch, khô cong, loại gỗ tốt nhất mà hắn thường để dành dùng dần trong mùa đông.

Hắn di chuyển nhẹ nhàng như một con mèo rừng, không gây ra một tiếng động nào.

Đến gần đống củi nhỏ trong sân nhà Thanh Thủy, hắn cẩn thận đặt bó củi của mình xuống bên cạnh, xếp ngay ngắn thành một chồng mới, cao hơn hẳn đống củi cũ.

Hắn làm việc nhanh chóng, hiệu quả, không hề có chút do dự. Xong xuôi, hắn chỉ đứng lại một giây, liếc nhìn về phía cửa sổ tối om của căn nhà tranh, rồi lại lặng lẽ quay người rời đi, bóng dáng cao lớn nhanh chóng hòa vào màn đêm thăm thẳm.

Không một dấu vết, không một lời nhắn, như thể chưa từng có ai đến đây.

Sáng hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên vừa chiếu rọi, Thanh Thủy như thường lệ ra sân chuẩn bị đi lấy nước.

Nhưng vừa bước ra cửa, cậu đã sững người lại.

Bên cạnh đống củi nhỏ quen thuộc của mình, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một chồng củi mới toanh, cao ngất, toàn là loại gỗ tốt, khô cong, nhìn qua đã biết là cháy rất đượm.

"Ơ..." Thanh Thủy kinh ngạc kêu lên một tiếng khe khẽ.

Cậu dụi mắt mấy lần, tưởng mình nhìn nhầm.

Nhưng mở mắt ra thì chồng củi vẫn sừng sững ở đó.

Củi này từ đâu ra vậy? Đêm qua cậu ngủ rất say, không hề nghe thấy tiếng động gì lạ.

Chẳng lẽ có ai đó mang đến cho cậu sao? Nhưng là ai?

Mang theo nỗi ngạc nhiên và bối rối, Thanh Thủy vội chạy sang nhà Lý thẩm ở bên cạnh.

"Lý thẩm ơi! Thẩm có nhà không ạ?" Cậu gọi khẽ ngoài hàng rào.

Lý thẩm đang chuẩn bị bữa sáng, nghe tiếng gọi liền đi ra, thấy vẻ mặt ngơ ngác của Thanh Thủy thì ngạc nhiên hỏi: "Có chuyện gì thế con? Sao sáng sớm mà mặt mũi hớt hải vậy?"

"Dạ... thẩm ơi, thẩm xem này!" Thanh Thủy chỉ tay về phía chồng củi mới trong sân nhà mình. "Không biết đêm qua ai đã mang đến cho con chồng củi này nữa. Con không hề hay biết gì cả. Có phải... có phải là thẩm không ạ?"

Lý thẩm nheo mắt nhìn sang, cũng không khỏi ngạc nhiên: "Ối chà! Củi tốt quá vậy! Đêm qua thẩm ngủ say như chết, có biết gì đâu. Nhà thẩm củi cũng đang thiếu đây này, lấy đâu ra mà cho con."

Bà nhìn Thanh Thủy cười tủm tỉm, giọng đầy ẩn ý: "Hay là có chàng trai nào trong thôn để ý con, thương con mùa đông thiếu củi nên mới âm thầm giúp đỡ hả?"

Mặt Thanh Thủy lập tức đỏ bừng lên. Cậu vội xua tay: "Thẩm đừng trêu con. Làm gì có ai đâu ạ..."

"Biết đâu được đấy." Lý thẩm vẫn cười. "Thôi được rồi, không phải thẩm là được. Nhưng mà ai tốt bụng thế nhỉ? Củi này chắc phải vào rừng sâu mới kiếm được đấy."