Xuyên Vào Chính Tiểu Thuyết Do Mình Viết, Nam Chính Đến Đòi Nợ

Chương 12: Dịch Thần

Cánh cửa khẽ đóng lại.

Bóng lưng của Lâm Tịnh khuất dần sau hành lang dài hun hút, từng bước chân nhỏ dần trong khoảng không tĩnh lặng.

Dịch Thần đứng bên cửa sổ, ngón tay kẹp lấy một điếu thuốc chưa châm lửa, ánh mắt vô định nhìn ra khoảng sân rộng bên ngoài.

Bầu trời đêm đen đặc như mực, chỉ có ánh đèn đường hắt xuống từng mảng sáng yếu ớt, kéo dài bóng cây cối trên nền đất lạnh lẽo.

Không gió.

Không một tiếng động.

Tựa như cả thế giới đều đã chết.



Từ khi còn nhỏ, Dịch Thần đã hiểu một điều:

Trên đời này, không ai thực sự yêu thương hắn cả.

Mọi thứ hắn có — gia thế, quyền lực, sự kính nể từ người khác — tất cả đều đến từ hai chữ “họ Dịch”.

Chỉ cần mang dòng máu này, hắn nghiễm nhiên có tất cả.

Nhưng đồng thời, hắn cũng chẳng có gì.

Không ai quan tâm đến hắn thực sự muốn gì, thích gì, ghét gì.

Từ ngày hắn biết nhận thức, cuộc đời hắn đã được định sẵn từng bước.

Ai hắn phải gặp.

Ai hắn phải tin.

Ai hắn phải lấy.

Mẹ hắn là người đã sắp đặt tất cả.

Dưới bàn tay bà, hắn không phải một con người.

Chỉ là một quân cờ.

Một công cụ hoàn hảo để củng cố địa vị của bà ta.

Bà muốn hắn phải mạnh mẽ, phải tàn nhẫn, phải lạnh lùng.

Bà muốn hắn phải trở thành một Dịch Thần không thể bị lung lay, không thể bị kiểm soát, không thể bị người khác tổn thương.

Nhưng bà lại quên mất một điều.

Hắn cũng chỉ là một con người.

Hắn cũng biết đau.

Biết hận.

Biết cô độc.



Năm mười hai tuổi, Dịch Thần từng có một con chó nhỏ.

Nó là con chó hoang hắn nhặt về, nhỏ xíu, bẩn thỉu, toàn thân chỉ còn da bọc xương.

Hắn không phải người thích động vật.

Nhưng lúc đó, hắn cảm thấy con chó kia rất giống mình.

Đều là những thứ không được ai cần đến.

Hắn lén giấu nó trong phòng, mỗi ngày đều tự mình mang thức ăn cho nó, tự mình lau sạch bộ lông dơ bẩn của nó.

Lần đầu tiên trong đời, hắn có một thứ thuộc về riêng mình.

Một sinh vật nhỏ bé, dù yếu ớt nhưng vẫn quấn lấy hắn không rời, dù bị đói khát nhưng vẫn vẫy đuôi khi thấy hắn quay về.

Hắn tưởng rằng, chỉ cần hắn giữ kín bí mật này, nó sẽ có thể ở bên hắn mãi mãi.

Nhưng rồi một ngày, mẹ hắn phát hiện ra.

Bà không nói gì, chỉ cười nhạt một tiếng, sau đó ra lệnh cho người làm mang con chó đi.

Hắn không biết họ đã làm gì với nó.

Hắn chỉ nhớ, hôm đó trời mưa rất lớn.

Mãi đến tận đêm, hắn vẫn không ngủ được, lén lút chạy ra sau vườn để tìm nó.

Cuối cùng, hắn thấy xác con chó nhỏ nằm bên cạnh bãi rác, lông ướt sũng nước, đôi mắt vẫn còn mở to, vô thần nhìn về phía hắn.

Bị đánh đến chết.

Hắn đứng đó rất lâu, bàn tay siết chặt đến mức từng ngón tay run rẩy.

Mẹ hắn đứng phía sau, nhìn hắn bằng ánh mắt thản nhiên:

“Dịch Thần, con nên nhớ. Những thứ yếu đuối không thể tồn tại trong thế giới của chúng ta.”

“Nếu con không muốn trở nên giống như nó, thì đừng bao giờ để bản thân mình yếu đuối.”

Năm đó, Dịch Thần mười hai tuổi.

Hắn đã hiểu ra một điều:

Trên đời này, không có gì là mãi mãi.

Càng trân trọng điều gì, điều đó càng dễ dàng bị hủy diệt.

Nếu không muốn đau đớn, thì tốt nhất là đừng nên có gì cả.



Sau đó, hắn dần dần thay đổi.

Hắn học cách không quan tâm đến bất cứ ai.

Học cách không tin tưởng bất cứ ai.

Học cách đè nén mọi cảm xúc của chính mình.

Khi lớn lên, hắn trở thành một Dịch Thần hoàn hảo — giống như mẹ hắn mong muốn.

Một kẻ mạnh mẽ, không có nhược điểm.

Một kẻ không sợ bất cứ điều gì.

Một kẻ không có trái tim.

Nhưng rồi cô xuất hiện.

Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy mình muốn có một thứ gì đó.

Muốn có cô.

Muốn giữ cô bên cạnh.

Muốn cô thuộc về hắn, dù bằng bất cứ giá nào.

Hắn biết, bản thân mình không xứng có được cô.

Hắn không biết cách yêu, cũng không biết cách đối xử dịu dàng với người khác.

Hắn chỉ biết chiếm giữ.

Nhưng ngay cả khi hắn dùng tất cả những gì mình có để giữ cô bên cạnh…

Cô vẫn rời đi.

Hắn đã từng nghĩ rằng, trên đời này không có gì có thể khiến hắn đau đớn nữa.

Nhưng hóa ra, hắn vẫn có thể bị tổn thương.

Và tổn thương đó… còn đau hơn cả cái chết.



Dịch Thần bật cười khẽ, giọng cười trầm thấp vang lên trong không gian yên tĩnh.

Điếu thuốc trong tay hắn vẫn chưa châm lửa, nhưng đã bị hắn siết đến mức hơi méo đi.