Xuyên Vào Chính Tiểu Thuyết Do Mình Viết, Nam Chính Đến Đòi Nợ

Chương 13: Ngày nghỉ

Ánh nắng sớm dịu dàng xuyên qua lớp rèm mỏng, trải một lớp sáng ấm lên nền gỗ bóng loáng.

Sáng nay không có tiếng bước chân dồn dập, không có quản gia Tôn với gương mặt lạnh như tượng đá xuất hiện dọa người, cũng không có mệnh lệnh nặng nề nào vang lên từ hệ thống liên lạc.

Lâm Tịnh vừa thức dậy đã nghe người làm xì xầm: “Dịch tiên sinh hôm nay không ra ngoài.”

Cô vừa đánh răng vừa rùng mình.

Hắn không ra ngoài tức là... ở nhà.

Hắn ở nhà tức là... hành xác cô.

Tầm mười phút sau khi cô ăn sáng xong (trong im lặng và nỗi bất an tăng dần đều), một người hầu đến thông báo với cô.

“Dịch tiên sinh gọi cô đến khu vườn phía Tây.”

Lâm Tịnh run rẩy ôm chiếc chổi lau, trong đầu hiện ra 1001 kịch bản bị hành hạ. Nhưng cô vẫn phải đi, vì cô biết rõ: khi Dịch Thần đã đích thân gọi, thì trốn cũng vô ích.



Khu vườn phía Tây vào buổi sáng đẹp đến lạ.

Hoa cẩm tú cầu nở rộ thành từng chùm xanh tím nhàn nhạt, cây cối tỉa tót gọn gàng, ghế dài lát đá trắng nằm bên hồ cá koi trong suốt.

Và giữa khung cảnh đó, Dịch Thần ngồi đó như một bức tranh sống động.

Áo sơ mi trắng, tay áo xắn đến khuỷu, cúc cổ để mở hờ, mái tóc đen rũ nhẹ, tay cầm một cuốn sách dày, dáng vẻ thanh nhã và cao quý đến mức khiến người ta quên mất rằng hắn chính là kẻ có thể dìm bạn vào bể axit chỉ vì lỡ chạm vào mèo của hắn.

Lâm Tịnh đứng cách hắn ba mét, đến ho cũng không dám.

Dịch Thần không ngẩng đầu, giọng nói chậm rãi vang lên:

“Cô làm việc không tệ.”

Lâm Tịnh chớp mắt vài cái. Gì cơ?

Hắn... khen?

Dịch Thần lật trang sách, giọng vẫn bình thản:

“Ban đầu, tôi nghĩ tác giả chỉ biết gõ chữ, không ngờ cô cũng biết cọ vết bẩn.”

Lâm Tịnh: “…”

Cái giọng lịch sự như đang khen mà thật ra là đấm thẳng mặt đó là sao?

Dịch Thần vẫn không nhìn cô, chỉ thong thả nói tiếp:

“Hay do cô viết quá nhiều nên biết cách xoá vết nhơ?”

Lâm Tịnh: “…”

Là sao? Là mắng người ta viết ra hắn là một ‘vết nhơ’ hả?

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên cô vài giây.

“Cô kể chuyện cũng khá. Có năng khiếu làm người kể tang lễ.”

Lâm Tịnh: “…”

Anh là đang bảo tôi tả anh như người chết hả?

Lâm Tịnh cố gắng giữ bình tĩnh, cười gượng:

“Cảm ơn anh đã đánh giá.”

Dịch Thần cười nhạt.

“Đánh giá à? Tôi tưởng cô thích đánh giá người khác hơn.”

“Chẳng phải cô từng viết rằng tôi ‘máu lạnh, vô tình, gϊếŧ người không chớp mắt’, đúng không?”

Lâm Tịnh: “…”

Trời ơi xin ai đó mang tôi ra khỏi đây!!!



Khi Dịch Thần đứng dậy, Lâm Tịnh theo phản xạ lùi lại nửa bước. Nhưng hắn không đến gần.

Chỉ thong thả bước về phía hồ cá, dừng lại bên thành đá.

“Cô nghĩ gì khi viết đoạn tôi chết?”

Giọng hắn rất nhẹ.

Nhẹ đến mức như thể đang hỏi về thời tiết.

Lâm Tịnh cứng đờ, không trả lời được.

Dịch Thần quay đầu nhìn cô, môi cong lên rất nhẹ.

“Sao? Không phải cô chưa viết đến đó sao?”

Ánh mắt hắn như kim châm xuyên qua lớp vỏ bọc của cô.

“Tác giả à, cô nói dối dở tệ.”