Không gian trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng kim giây lặng lẽ trôi trên chiếc đồng hồ treo tường.
Lâm Tịnh ngồi đối diện với Dịch Thần, cảm thấy l*иg ngực căng lên vì áp lực vô hình.
Cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày phải kể lại chính câu chuyện mình viết, mà còn là kể cho nhân vật chính nghe.
Hắn ngả lưng vào ghế, tay đặt hờ trên tay vịn, dáng vẻ lười biếng nhưng ánh mắt thì không.
Hắn đang quan sát cô, như thể đang cân nhắc xem cô sẽ nói gì tiếp theo.
“Kể đi.”
Dịch Thần gõ nhẹ ngón tay lên tay vịn ghế, giọng nói trầm thấp vang lên.
Lâm Tịnh chớp mắt.
"Hả?"
Hắn hơi nheo mắt, ánh nhìn như một lưỡi dao sắc bén.
"Câu chuyện mà cô đã viết."
Trong khoảnh khắc, cả người cô cứng đờ.
Khi thực sự đối diện với ánh mắt hắn, cô mới nhận ra, kể lại một câu chuyện với tư cách tác giả và kể lại với tư cách nhân chứng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Dịch Thần không đơn thuần chỉ là một nhân vật trong tiểu thuyết của cô nữa.
Hắn có nhận thức.
Hắn có suy nghĩ của riêng mình.
Và quan trọng nhất, hắn có ký ức về tất cả những gì cô đã viết.
Lâm Tịnh mím môi, trong đầu nhanh chóng sắp xếp lại câu chữ.
Nói thật, hay là bịa một câu chuyện khác?
Nếu cô kể đúng nội dung nguyên tác, chẳng khác nào tự khai nhận cô là kẻ đã đẩy hắn vào bi kịch.
Nhưng nếu cô bịa ra một câu chuyện khác…
Dịch Thần có tin không?
Cô còn đang lưỡng lự, thì hắn đã lên tiếng:
"Cô không muốn nói?"
Giọng nói không cao, nhưng lại mang theo một luồng áp lực khiến sống lưng cô lạnh toát.
Lâm Tịnh giật mình, vội vàng xua tay:
“Muốn! Tôi muốn kể mà!”
Dịch Thần không đáp, chỉ yên lặng nhìn cô.
Ánh mắt hắn sâu thẳm như vực tối, như thể có thể nhìn thấu từng tia do dự trong cô.
Lâm Tịnh cắn môi, cuối cùng hít sâu một hơi, cố gắng giữ giọng bình tĩnh nhất có thể:
“Câu chuyện này… bắt đầu từ một chàng trai tên Dịch Thần.”
Ngay khi cô vừa dứt câu, hắn khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lóe lên một tia sắc bén.
Hắn đang lắng nghe.
Không cắt ngang, không giễu cợt, cũng không tỏ ra khó chịu.
Chỉ đơn thuần là lắng nghe.
Lâm Tịnh nuốt khan, tiếp tục:
"Dịch Thần là một người có xuất thân hiển hách, gia thế lớn mạnh, nhưng tuổi thơ lại không hề vui vẻ như người ta tưởng."
"Mẹ của cậu ấy là một người phụ nữ mạnh mẽ và tham vọng. Bà ta yêu quyền lực hơn bất cứ thứ gì, thậm chí còn dùng con trai mình làm quân cờ."
"Dịch Thần từ nhỏ đã phải sống trong sự kìm kẹp của bà, không có quyền lựa chọn cuộc đời mình."
Mỗi một câu cô nói ra, ánh mắt Dịch Thần lại trở nên lạnh lẽo hơn một chút.
Hắn không có phản ứng rõ ràng, nhưng ngón tay đang đặt trên tay vịn ghế khẽ siết lại.
Cô biết.
Cô đã chạm vào một điểm mấu chốt.
Dịch Thần ghét nhất là bị người khác kiểm soát.
Mà mẹ hắn chính là người đã kiểm soát cuộc đời hắn từ nhỏ đến lớn.
Trong nguyên tác, đây cũng chính là lý do khiến hắn dần trở nên méo mó về mặt cảm xúc, không tin tưởng ai, không yêu thương ai.
Lâm Tịnh cẩn thận quan sát phản ứng của hắn, sau đó nhẹ giọng nói tiếp:
"Dịch Thần lớn lên trong một môi trường không có tình thương. Cậu ấy thông minh, mạnh mẽ, nhưng cũng cô độc."
"Vì vậy, khi gặp được một người con gái đặc biệt, cậu ấy đã lần đầu tiên cảm nhận được sự ấm áp."
Dịch Thần đột nhiên bật cười.
Nụ cười của hắn không có chút vui vẻ nào.
"Người con gái đó là ai?"
Lâm Tịnh im lặng một chút, sau đó mỉm cười:
“Anh biết mà.”
Không cần cô nói, Dịch Thần cũng thừa biết người đó chính là nữ chính trong nguyên tác.
Là người mà hắn đã yêu điên cuồng, nhưng cũng là người đã phản bội hắn.
Bàn tay đặt trên tay vịn ghế của hắn dừng lại.
Không ai nói gì, nhưng không khí trong phòng lại trở nên nặng nề đến mức khiến người ta nghẹt thở.
"Cậu ấy yêu cô gái ấy, nhưng tiếc là không có một cái kết đẹp."
"Vì hiểu lầm, vì áp lực, vì sự tổn thương chồng chất... Cuối cùng họ đã đi theo hai con đường khác nhau."
Lâm Tịnh nói rất cẩn thận, không dùng từ "phản bội", cũng không nói rõ ai đúng ai sai.
Cô chỉ kể theo cách khiến câu chuyện trở nên nhẹ nhàng nhất có thể.
Cô không biết Dịch Thần có tin hay không.
Nhưng ít nhất, hắn vẫn đang nghe.
Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng nói của cô vang lên đều đều.
Dịch Thần tựa lưng vào ghế, ngón tay chậm rãi vuốt nhẹ lên tay vịn.
Hắn không cắt ngang cô.
Không phản bác.
Nhưng cũng không bộc lộ cảm xúc gì.
Cho đến khi Lâm Tịnh kể xong phần chính của câu chuyện, hắn mới lên tiếng:
“Vậy… kết cục của tôi là gì?”
Lâm Tịnh khựng lại.
Cô nhìn hắn, không biết có nên nói thật hay không.
Trong nguyên tác, kết cục của Dịch Thần là một bi kịch.
Hắn mất tất cả, hoàn toàn sụp đổ, thậm chí còn tự tay chấm dứt cuộc đời mình.
Nhưng cô không thể nói điều này ra.
Vì vậy, cô mím môi, nhẹ giọng nói:
“Tôi chưa viết đến đó.”
Dịch Thần nhìn cô một lúc rất lâu.
Không ai biết hắn đang nghĩ gì.
Mãi một lúc sau, hắn mới thấp giọng cười khẽ.
"Vậy à?"
Không biết là tin hay không tin.
Lâm Tịnh ngồi im, cảm giác áp lực đến nghẹt thở.
Cô biết, câu chuyện này chưa kết thúc.
Dịch Thần chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.