Các bạn rủ cô cùng ăn bánh, kể chuyện cười, thậm chí là bí mật chia nhau vài viên kẹo chua trong giờ nghỉ.
Thiên Anh thường từ chối, mỉm cười rồi lắc đầu.
“Cảm ơn, nhưng tớ không được ăn.”
“Anh tớ không cho.”
Lúc đầu các bạn còn trêu, nhưng rồi cũng dần hiểu và tôn trọng. Có bạn nói đùa.
“Chắc anh cậu là công an đó hả?”
Thiên Anh cười, nhưng không đáp.
Thật ra cô không ghét anh Kha. Cô chỉ không hiểu tại sao anh lúc nào cũng phải… nghiêm khắc đến thế.
Như thể cô không phải là một cô em gái, mà là một dự án giáo dục anh đang theo dõi.
Và dù anh chưa bao giờ nói ra, cô vẫn luôn cảm thấy rằng, trong lòng anh… cô mãi mãi chỉ là một “trách nhiệm”.
Một lần khi đang làm bài ở bàn học trong thư phòng, cô chợt hỏi mà không ngẩng đầu.
“Anh Kha, nếu sau này em học giỏi, vẽ đẹp, không ăn sai đồ, viết chữ đẹp luôn…”
Anh lật một trang tài liệu, giọng đều đều.
“Thì sao?”
Thiên Anh ngừng tay, ngước lên nhìn anh, ánh mắt ngây thơ mà chân thành:
“Thì anh sẽ thích em một chút, giống anh trai người ta thích em gái mình không?”
Vĩnh Kha khựng lại một giây, rồi nói: “Anh không cần em cố gắng để được ‘thích’, anh cần em phải đúng.”
Thiên Anh không hiểu, cô chỉ muốn Vĩnh Kha vui và dịu dàng với cô một chút thôi, nhưng anh luôn như vậy, luôn lạnh nhạt gạt bỏ những suy nghĩ hay những cố gắng của cô, anh luôn bắt cô phải làm đúng theo ý anh, nhưng rõ anh trai nhà người ta đâu có bắt ép em mình giống anh đâu chứ.
Thiên Anh cúi đầu tiếp tục viết bài, nhưng trong lòng đã lặng lẽ vỡ ra từng mảnh nhỏ.
Hôm sau, buổi trưa sau giờ học tụi trẻ con bỗng nổi hứng rủ nhau chơi “cảnh sát bắt cướp” ở sân trường.
Thiên Anh hôm ấy được phân vai làm cảnh sát, cô bé nghiêm túc nhận nhiệm vụ, ánh mắt sáng lấp lánh to tròn.
Bạn bè cười ồ lên vì thấy cô lúc nào cũng ngoan ngoãn, hôm nay lại chịu chạy chịu chơi.
“Cảnh sát Thiên Anh tới đây!”
Cô bé hô to, đôi mắt long lanh không giấu được vẻ háo hức.
Phi Hùng, cậu bạn cùng lớp nghịch nhất bọn, làm “cướp”, nhanh như sóc phóng chạy khắp sân.
Cả đám hò hét: “Chạy đi Hùng! Nó dí theo kìa!”
“Thiên Anh cố lên, bắt được là thắng nha!”
Cô bé dốc toàn lực đuổi theo, tóc bay phấp phới, chân chạy không kịp nghĩ, ánh mắt chỉ còn tập trung vào cái bóng áo trắng đang lắt léo phía trước.
Nhưng vì sân trường quá đông, và Phi Hùng lại mải chạy, đến lúc thắng không kịp nữa, thì một tiếng rầm vang lên khiến ai nấy đều lặng người.