Cậu bé đâm đầu thẳng vào cột xi măng cạnh hành lang.
Phi Hùng ngã ngửa ra, máu trên trán túa ra đỏ tươi.
Một tiếng hét vang lên: “Trời ơi! Phi Hùng chảy máu rồi!!”
Cảnh tượng hỗn loạn ngay sau đó giáo viên chạy đến, học sinh túa ra.
Thiên Anh đứng chôn chân tại chỗ, mặt tái mét hai tay nắm chặt gấu áo.
Khi giáo viên hỏi chuyện, cả đám con nít đều khai thật: “Dạ tụi con chơi cảnh sát bắt cướp, bạn Thiên Anh làm cảnh sát… bạn Hùng tự đâm trúng cột, không phải do bạn ấy làm!”
Dù vậy, nhà trường vẫn phải xử lý theo quy định là mời phụ huynh.
Buổi chiều hôm ấy, chiếc Maybach đen bóng nhà họ Hàn dừng trước cổng trường.
Khi Hàn Vĩnh Kha bước xuống xe, cả văn phòng nhà trường yên lặng đi một chút.
Hàn Vĩnh Kha mặc sơ mi đen, gương mặt lạnh băng, ánh mắt quét qua từng người như có thể nhìn thấu tâm can.
Hiệu trưởng còn chưa kịp mở lời, Hàn Vĩnh Kha đã nhìn thẳng vào cô bé đang đứng thu người một góc.
“Lại đây.”
Thiên Anh bước đến, tay nắm chặt vạt váy, mặt cúi gằm, không dám nói một lời.
Trên xe trở về, không ai lên tiếng, mãi đến khi về đến biệt thự, vừa bước qua cửa, Vĩnh Kha mới cất lời đầy tức giận:
“Anh đã nói bao nhiêu lần…?”
“Không được thân thiết, không được chơi với người khác, không được kết bạn, em quên rồi à?”
Thiên Anh cắn môi, mắt đỏ hoe.
“Tụi em chỉ chơi thôi, bạn Phi Hùng tự chạy em không…”
Bốp!
Bàn tay Hàn Vĩnh Kha rơi xuống má của Thiên Anh như cắt đứt luôn mọi lời biện minh, dù rất nhẹ không đau nhưng trái tim của Thiên Anh lại nhói lên từng cơn.
“Chỉ chơi thôi? Đánh đổi bằng máu người khác à?”
“Anh không cần em làm bạn với bất kỳ ai, em chỉ cần học, chỉ cần sống đúng, đừng để anh nhắc lại.”
Đôi chân bé nhỏ lùi lại một bước, môi nhỏ mím chặt, nhưng nước mắt không kìm được nữa mà rơi lã chã xuống cằm, rồi thấm vào váy đồng phục.
Một giây sau, cô ngước lên, vừa khóc vừa lắp bắp.
“Em… em xin lỗi… em sai rồi… đừng giận em nữa mà anh Kha…”
“Em không cố ý đâu… em chỉ muốn chơi một chút thôi… em không biết bạn Hùng sẽ đâm vào cột… em sợ lắm… em xin lỗi…”
Tiếng khóc nức nở nhỏ dần, như dao cứa vào từng lớp lạnh lẽo trong tim Hàn Vĩnh Kha, anh quay mặt đi giọng khàn hơn một chút.
“Đi lên phòng lau mặt, không được để người giúp việc thấy em như vậy.”
Cô bé gật đầu, nước mắt chưa khô đã vội chạy vụt lên lầu, bóng dáng nhỏ bé biến mất sau cầu thang xoắn ốc.