“Anh Kha…”
Vĩnh Kha hơi sững người, l*иg ngực anh như bị ai bóp nghẹt.
“Em… đau đầu quá… đừng phạt em nữa được không…? Em… em không cố ý ngủ quên đâu…”
Cô bé thều thào như một lời van nài, giọng nghẹn lại trong cổ họng.
“Em không viết sai nữa đâu… đừng bắt em viết thêm nữa… hôm nay… cho em nghỉ một hôm thôi nha…”
Rồi cô bật khóc, nước mắt lăn dài hai bên má đỏ bừng, bàn tay nhỏ run rẩy nắm lấy ống tay áo của anh như đứa trẻ tìm kiếm nơi nương tựa.
Lần đầu tiên sau một năm nhận nuôi, Vĩnh Kha mới thấy cô bé như thế, không phải là một đứa trẻ im lặng, ngoan ngoãn như chiếc bóng… mà là một cô bé 6 tuổi thật sự mệt yếu, và đang… nhõng nhẽo.
Anh không lên tiếng, chỉ siết chặt tay cô bé hơn, đôi mắt sâu thẳm dao động không yên.
Một lúc sau, anh mới nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, xoa nhẹ lưng.
“Không sao… hôm nay không cần viết gì cả.”
Giọng anh vẫn trầm, nhưng lần đầu… không có sự lạnh lùng.
“Ngủ đi. Anh Kha ở đây rồi.”
Cô bé dụi đầu vào vai anh, đôi mắt mơ màng dần nhắm lại.
Trên khuôn mặt tái nhợt vì sốt, cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười yếu ớt, như thể vừa được phép bé xíu lại, một lần thôi… trong vòng tay của người anh trai mà suốt một năm qua, cô luôn vừa sợ vừa cố gắng làm hài lòng.
Nhưng có những thứ đã ăn sâu vào máu thì rất khó thay đổi.
Sau cơn sốt kéo dài đó, những tưởng khoảng khắc hiếm hoi anh dịu dàng sẽ mở ra một chút ấm áp giữa hai người nhưng không.
Chỉ vài ngày sau khi Thiên Anh khỏi bệnh, mọi thứ lại trở về như cũ, thậm chí còn nghiêm khắc hơn.
“Ngủ quên không phải là lý do.”
“Chữ xấu, làm lại.”
“Phép tính sai ba lần. Đứng vào góc.”
“Bữa trưa hôm nay có món chiên, em ăn bao nhiêu?”
Giọng nói trầm thấp, đôi mắt sâu thẳm lạnh như đá, quy củ nghiêm ngặt không chừa một kẽ hở nào.
Thiên Anh dần học được cách sống với nó.
Thiên Anh giờ đã là cô bé lớp Ba, cao hơn một chút, mái tóc dài ngang lưng được buộc gọn mỗi sáng trước khi đến trường.
Không còn sợ sệt cúi đầu mọi lúc, không còn lặng lẽ một mình cả ngày.
Thiên Anh bắt đầu biết suy nghĩ, biết tự hỏi vì sao anh trai mình không giống những người anh trai khác.
Biết rằng không phải nhà ai cũng có nội quy như nhà mình, và cũng biết… thì ra không phải đứa trẻ nào viết chữ xấu cũng bị đánh vào tay.
Cô có nhiều bạn hơn. Trong lớp có một nhóm nhỏ luôn chơi với nhau vào giờ ra chơi.