Nuôi Em Thành Nghiện

Chương 7

Tay trái cầm đũa, cố gắp lấy miếng rau hay múc muỗng canh mà không làm đổ, nhưng rồi lại rơi, lại đổ, lại bị nhắc nhở.

Dần dần, cô bé ăn chậm hơn cả giúp việc trong nhà, đến mức cơm nguội ngắt.

Một lần, khi cô làm rơi cả chén cơm xuống đất, gạo văng tung tóe trên nền nhà đá hoa, không khí trong phòng ăn lặng ngắt.

Vĩnh Kha đặt đũa xuống, lạnh lùng đứng dậy.

Anh không nói gì, chỉ ra hiệu cho cô đứng dậy theo.

Cô bé biết... hình phạt sắp đến.

Nhưng điều khiến anh khó hiểu là, dù anh cứng rắn đến mấy, dạy dỗ khắt khe thế nào, cô bé vẫn... không sửa được điều đó.

Tay trái cô bé vẫn là tay viết, còn tay phải… vẫn là tay ăn.

Một lần trong lúc chuẩn bị đi học, ông Phúc thấy cô bé lén cầm bánh mì gặm bằng tay phải, khẽ cười hiền.

“Con dùng tay phải quen rồi à?”

Thiên Anh gật đầu, nhỏ tiếng nói như sợ bị ai nghe thấy.

“Con viết được bằng tay trái vì anh Kha dạy như vậy… nhưng lúc nhỏ mẹ dạy con cầm muỗng bằng tay phải…”

Ông Phúc khựng lại, lòng thoáng chùng xuống.

Thì ra… thứ Vĩnh Kha muốn sửa, lại chính là ký ức cuối cùng mà cô bé còn lưu giữ về mẹ mình.

Dù bị mắng, bị đánh, bị ép đến đâu có những điều, Thiên Anh vẫn không muốn buông bỏ.

Và lần đầu tiên sau một năm dạy dỗ, Hàn Vĩnh Kha phải thừa nhận có một điều, dù là anh… cũng không thể thay đổi được.

Đêm hôm đó, trời trở lạnh bất ngờ, Thiên Anh vừa tan học về đã có dấu hiệu mệt mỏi, người nóng ran, mặt đỏ bừng nhưng tay chân lại lạnh ngắt.

Đến nửa đêm, cô bé bắt đầu sốt cao, mồ hôi đầm đìa, rồi lăn ra ói mửa liên tục đến mức không còn gì trong bụng.

Ông Phúc vội vã gọi bác sĩ riêng của nhà họ Hàn, còn người giúp việc thì thay nhau lau người, thay khăn lạnh và dọn dẹp bãi nôn vương vãi khắp sàn.

Vĩnh Kha bước xuống từ tầng hai, sắc mặt lạnh lùng như thường lệ.

Anh đứng đó, mắt nhìn cô bé đang cuộn mình trong chăn, mồ hôi ướt đẫm tóc mai, đôi môi khô nứt đến bật máu.

“Con bé sao rồi?”

“Chỉ là cảm sốt do thời tiết thay đổi đột ngột, nhưng do cơ thể bé quá yếu nên phản ứng mạnh hơn bình thường. Nôn nhiều quá rồi, bây giờ chỉ còn hơi thở yếu và mất sức.”

Vĩnh Kha gật đầu, rồi im lặng.

Anh không nói gì, chỉ đi đến bên giường, ngồi xuống ghế cạnh cô bé.

Thiên Anh lúc đó mơ màng mở mắt, thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc. Cô hé môi, giọng khản đặc, gần như nức nở.