Nuôi Em Thành Nghiện

Chương 6

Nhưng nếu sai quá nhiều phép tính cơ bản, Hàn Vĩnh Kha sẽ gọi Thiên Anh đứng dậy.

“Tại sao hai cộng ba lại ra sau?”

“Dạ… em nhầm…”

Giọng anh trầm xuống hẳn.

“Nhầm? Làm lại hết, nếu còn sai thêm ba câu, anh sẽ đánh em.”

Cô bé chề môi muốn mếu, nhưng cố nuốt nước mắt vào trong, làm lại từ đầu.

Có những hôm chữ viết không đẹp, hoặc kết quả kiểm tra sai quá mức, anh liền tức giận cầm cái thước gỗ gõ xuống mu bàn tay cô bé.

“Đưa tay trái ra.”

Thiên Anh ngoan ngoãn chìa tay trái ra, vì cô rụt lại hoặc chậm 1 giây, anh sẽ đánh mạnh và nhiều hơn.

Bốp!

Không mạnh nhưng cũng đủ khiến cô bé 6 tuổi đỏ mắt chảy nước mũi.

Không ai trong biệt thự dám can thiệp, vì ai cũng biết Vĩnh Kha dạy dỗ rất nghiêm, và cô bé là “em gái” duy nhất của anh.

“Thiên Anh.”

Dưới ánh đèn bàn, giọng anh vang lên.

“Chữ ‘nhân hậu’ viết sai rồi. Làm lại ba lần.”

Cô bé cúi đầu, ngoan ngoãn gật: “Vâng ạ.”

Và cứ như thế, tiếng lách cách của bút máy, tiếng lật giấy và cả hơi thở nhẹ nhàng của cô bé vang lên đều đặn suốt đêm.

Một hôm, khi ông Phúc đi ngang qua, thấy cô bé đã viết tới gần mười trang vở mà vẫn chưa được nghỉ, ông khẽ dừng lại, gõ nhẹ cửa.

“Cậu chủ, muộn rồi. Để cô bé nghỉ một chút đi…”

Vĩnh Kha không quay đầu, chỉ lạnh giọng đáp:

“Nét chữ là nét người.”

Rồi anh nói thêm, nhẹ nhưng đầy quyết đoán:

“Nếu nó không thể viết ra được một chữ cho ra hồn, sau này làm được gì?”

Ông Phúc khẽ thở dài, cúi đầu lui ra.

Ánh mắt già nua thoáng thương xót nhìn về phía cô bé đang ngồi gò lưng, tay trái hơi run, nhưng vẫn không buông bút.

Nhưng có một điều khiến Hàn Vĩnh Kha cau mày mãi vẫn không thể sửa nổi, đó là việc Thiên Anh viết chữ bằng tay trái, nhưng lại ăn cơm bằng tay phải.

Ngay từ khi phát hiện điều này, anh đã thử chỉnh.

Bữa ăn nào anh cũng để ý kỹ, mỗi lần cô bé cầm muỗng hay đũa bằng tay phải, anh sẽ nhắc nhở.

“Đổi tay.”

Thiên Anh giật mình, vội vàng đổi sang tay trái, nhưng động tác trở nên lóng ngóng vụng về, có khi làm rơi cả muỗng vào tô.

Lần đầu anh nhíu mày, lần thứ hai thì nghiêm giọng hơn.

“Anh không cho phép em cẩu thả.”

Cô bé rụt rè đáp. “Dạ… nhưng tay trái em ăn không được…”

“Em viết được bằng tay trái, chẳng có lý do gì ăn lại không dùng được tay đó.”

Từ đó, mỗi bữa ăn trở thành một “cuộc chiến” thầm lặng giữa cô bé và thói quen bản năng.