Cô bé ít nói, luôn hoàn thành bài tập đúng giờ, không nghịch phá không kêu đói, cũng không bao giờ xin ăn thêm gì.
Một hôm, vào giờ ra chơi, bạn cùng lớp mở hộp cơm nhỏ mang theo vài viên kẹo sắc màu, một miếng bánh bông lan thơm lừng.
Bé gái cùng lớp cười trong trẻo lộ núm đồng tiền, chìa bánh ra cho cô.
“Thiên Anh, cậu muốn ăn không?”
Cô bé liếc nhìn viên kẹo, mắt sáng lên trong một thoáng, nhưng rồi… cô lắc đầu thật mạnh.
“Không, tớ không được ăn.”
“Ủa, sao vậy? Nhà cậu không cho à?”
Thiên Anh mím môi, khẽ thì thầm.
“Anh tớ không cho, nếu tớ ăn anh sẽ giận sẽ đánh tớ.”
Câu nói khiến đám bạn lặng đi một chút, có đứa tròn mắt, có đứa không hiểu tại sao lại sợ anh trai đến vậy.
Nhưng Thiên Anh thì lại hiểu rất rõ.
Cô bé ngoan ngoãn ngồi một góc, rút hộp sữa nhà trường đưa ra, uống chậm rãi, mắt dõi theo mọi chuyển động trong lớp học, như thể sợ ai đó bất ngờ mách chuyện với anh trai cô.
Tối hôm đó, khi về đến nhà, Vĩnh Kha như thường lệ ngồi trong phòng khách, đọc báo, chờ cô bé đến trước mặt.
“Lại đây.”
Thiên Anh bước đến, cặp sách được đặt lên bàn.
Giọng trầm thấp sắc bén của anh vang lên.
“Đọc cho anh thực đơn hôm nay.”
“Buổi sáng là súp với ruốc gà, giữa giờ uống sữa hạt óc chó và trưa ăn canh rau ngót với thịt nạc và cơm mềm, tráng miệng bằng táo cắt lát.”
Anh im lặng một lúc, rồi gật đầu.
“Tốt, lên phòng học bài đi.”
Cô bé khẽ thở phào, mỗi ngày trôi qua như một bài kiểm tra dài, và cô chưa bao giờ dám lơi lỏng dù chỉ một phút.
Chiến bàn nhỏ để cô bé ngồi học bài nay được đặt ngay ngắn cạnh bàn làm việc, trong thư phòng tầng hai.
Cô bé ngồi ngay ngắn, tay cầm bút trước mặt là vở luyện chữ sạch sẽ, dòng kẻ ô ly ngay hàng thẳng lối.
Vĩnh Kha ngồi cách đó không xa, trước mặt là máy tính và đống tài liệu chất cao, nhưng ánh mắt anh luôn liếc sang theo dõi cô bé bên cạnh viết chữ.
“Chữ b cong quá nhiều, gạch lại.”
“Thư viện không có chữ y dài, sửa.”
“Lề phải không đều, làm lại cả dòng.”
Tay nhỏ run run từng nét mực cũng theo đó mà run rẩy trên giấy, cô không dám than mệt, cũng không dám nhăn mặt.
Mỗi sai sót đều đồng nghĩa với một ánh nhìn lạnh băng, một lời nhắc nhở sắc như dao, thậm chí là một cái thước gõ nhẹ lên mu bàn tay.
Nhưng với toán thì lại khác, vì mới lớp một nên Vĩnh Kha không quá khắc khe bắt cô làm những bài toán khó.