Nuôi Em Thành Nghiện

Chương 4

Thiên Anh ngước nhìn ông, mắt sáng lên như cả thế giới vừa có thêm chút màu.

Cô vội vàng nhận lấy, hai tay nhỏ siết chặt cái bánh như sợ sẽ bị lấy mất.

“Cảm ơn ông Phúc.”

Ông xoa đầu cô bé.

“Ông biết hôm nay là sinh nhật mẹ con mà.”

“Mẹ con sẽ rất vui nếu thấy con ăn ngoan, sống tốt nên con đừng buồn nhé.”

Cô bé gật đầu rồi rúc vào lòng ông Phúc như con mèo nhỏ tìm chỗ ấm.

Từ hôm đó, ông Phúc trở thành người thân nhất trong lòng cô, không phải anh trai lạnh lùng kia.

Là người ông tóc bạc luôn cười hiền, luôn có bánh quy trong túi và luôn nhớ sinh nhật mẹ cô.

Trong suốt những ngày ở bên cạnh Vĩnh Kha, Thiên Anh chưa từng nghe anh nhắc đến ba mẹ mình, dù chỉ một lần.

Hồi nhỏ, có lần cô bé tò mò hỏi ông Phúc về ba mẹ anh.

Nhưng phản ứng của ông khiến cô không khỏi kinh ngạc.

Ông Phúc lặng người trong thoáng chốc, rồi cúi xuống, nhìn cô với ánh mắt nghiêm trọng hiếm thấy.

“Tiểu thư, con tuyệt đối đừng bao giờ nhắc đến ba mẹ trước mặt cậu chủ.”

Giọng ông trầm thấp, không hề mang theo sự trách móc, nhưng lại mang một sự cảnh báo rõ ràng.

Cô bé biết rằng ông Phúc, một người luôn điềm đạm và thận trọng, nhưng ông đã nói ra câu đó với vẻ mặt rất nghiêm túc.

Từ đó về sau, cô bé không bao giờ dám hỏi lại nữa.

Buổi sáng đầu tiên vào lớp 1 của cô bé Thiên Anh, cô mặc bộ đồng phục được ủi phẳng phiu, tóc được buộc hai bên gọn gàng như những đứa trẻ khác.

Trước khi xe lăn bánh, Vĩnh Kha cúi xuống sửa lại cổ áo cho cô bé, ánh mắt nghiêm nghị như thường lệ.

“Thiên Anh, nghe anh nói cho rõ đây.”

Cô bé ngước lên nhìn anh, tay vẫn ôm cặp sách in hình gấu.

“Ở trường, chỉ được ăn theo thực đơn nhà trường phát, không ăn bánh kẹo hay nước ngọt, không nhận đồ ăn từ bạn bè.”

“Về nhà, anh sẽ kiểm tra thực đơn mỗi ngày, nếu muốn ăn thêm gì thì phải xin phép, chỉ được ăn đồ ở biệt thự do đầu bếp anh chỉ định.

Khi thấy cô bé gật đầu, anh hạ thấp giọng nói tiếp, từng chữ như lạnh buốt vào tai cô bé.

“Nếu anh phát hiện em lén ăn bậy bạ ở trường… anh sẽ đánh em.”

Gương mặt nhỏ nhắn của Thiên Anh trắng bệch đi.

Cô gật đầu thật mạnh, mắt đỏ hoe nhưng vẫn giữ cho nước mắt không trào ra.

“Vâng, em hiểu rồi ạ.”

Vĩnh Kha xoay người ra hiệu cho tài xế khởi hành.

Cô bé ngồi im lặng trong xe, ôm cặp sách lòng bàn tay lạnh toát.

Ở trường, Thiên Anh không giống những đứa trẻ khác.