Gương mặt nhỏ nhắn áp sát lòng ngực anh, hàng mi dài khẽ rung như một con mèo nhỏ cuộn tròn trong chiếc ổ an toàn.
Hàn Vĩnh Kha nhìn xuống sinh linh bé bỏng ấy, khoé môi khẽ cong, nhưng ánh mắt lại nặng trĩu.
Lần đầu tiên trong đời, anh không cảm thấy phiền khi có ai đó chạm vào không gian riêng tư của mình.
Lần đầu tiên, anh để một người khác nằm ngủ say trên chiếc giường vốn luôn lạnh lẽo của anh suốt hai mươi năm nay.
Anh kéo chăn lên, tay bỗ nhẹ nhẹ lên lưng cô bé, giọng trầm thấp như đang thì thầm với chính mình.
“Ngủ ngon đi Thiên Anh, sau này anh sẽ bảo vệ em.”
Vài ngày đầu khi được đưa về biệt thự, Thiên Anh bắt đầu nhận ra thế giới mới này rất khác với cuộc sống của cô bé trước đây.
Mỗi buổi sáng, cô bé phải thức dậy lúc 6h đúng, chuông đồng hồ reo lên, cô còn chưa mở mắt thì đã có người gõ cửa phòng nhắc.
“Cô chủ nhỏ ơi, đến giờ dậy rồi.”
không có tiếng rủ ngủ hay bàn tay mẹ xoa đầu dịu dàng.
Chỉ có chiếc đồng hồ lạnh lùng và tiếng gõ cửa đều đặn của người giúp việc.
Có một buổi sáng nọ, cô bé chậm trễ vài phút, vừa lê đôi dép nhỏ ra khỏi phòng thì đã bắt gặp Hàn Vĩnh Kha đứng dưới chân cầu thang.
Tay anh cầm ly cà phê, ánh mắt sắc lạnh như dao.
“Em dậy trễ tám phút.”
Thiên Anh giật mình, cúi đầu xuống lí nhí.
“Em… xin lỗi.”
Vĩnh Kha không trả lời mà quay đi bước vào phòng ăn, để lại cô bé ngơ ngác đứng đó, nước mắt lưng tròng.
Khi vào bàn ăn cơm, cô bé luôn bị yêu cầu phải ngồi thẳng lưng, đặt tay đúng vị trí, không được nói chuyện trong lúc ăn, và tuyệt đối không được cầm bánh ngọt khi chưa ăn hết phần súp.
Giọng anh trầm dứt khoát ra lệnh.
“Thiên Anh, không được kén ăn. Ăn hết.”
Cô bé cúi đầu, ngoan ngoan xúc từng thìa súp, nhưng khoé mi đã ướt.
Khi vừa định vươn tay với chiếc bánh kem nhỏ xíu được đặt ở góc bàn, giọng anh lạnh lẽo cắt ngang.
“Không được.”
Cô bé lí nhí, giọng uất ức.
“Nhưng hôm nay là sinh nhật mẹ.”
Một giây im lặng đến rợn người, ánh mắt Vĩnh Kha thoáng xao động, nhưng rồi anh vẫn lạnh lùng đáp.
“Không có ngoại lệ.”
Cô bé mím môi muốn mếu, đặt cái thìa lại không ăn thêm nữa.
Cô rời bàn ăn sau khi gật đầu lễ phép, rồi lặng lẽ đi ra vườn, ngồi xuống bên đài phun nước.
Đôi giày nhỏ dính đầy sương sớm, gấu váy vướng bùn nhưng cô bé không quan tâm.
Chiều hôm đó, ông Phúc mang cho cô bé một ly sữa ấm và một chiếc bánh quy hình con thỏ.
Ông cười khẽ rồi đặt ngón tay trỏ lên môi.
“Lén thôi, đừng để cậu chủ biết.”