Nuôi Em Thành Nghiện

Chương 2

Ông Phúc nhẹ nhàng xoay người cô bé lại, hướng về phía người đàn ông đang đứng tựa cầu thang.

Ánh đèn hắt xuống, soi rõ gương mặt anh, đôi mắt sâu và sống mũi cao đi cùng khí chất lạnh lùng khó gần.

“Đây là anh Kha của con, từ nay trở đi con phải gọi cậu ấy là anh trai.”

Thiên Anh ngước lên nhìn người đàn ông kia, cô cảm thấy rất xa lạ vì chưa từng quen biết.

Ông Phúc khi nãy trên đường đã nói với cô rằng, cô sẽ sống ở đây.

Và cô hiểu một điều, mình sẽ sống cùng người đàn ông này và cũng là người duy nhất trong cuộc đời cô lúc này.

Vĩnh Kha không cười, chỉ gật đầu nhẹ rồi nhìn cô bé trắng mịn như cục bông gòn biết đi rồi nói.

“Anh Kha.”

Cô bé lí nhí nói theo.

“Anh Kha.”

Căn phòng của Thiên Anh nằm ở tầng hai, cách xa phòng của Vĩnh Kha.

Mọi thứ được chuẩn bị đầy đủ từ giường công chúa nhỏ, bàn học, gấu bông, đèn ngủ hình mèo, thậm chí cả tủ đồ nhỏ đủ màu sắc.

Nhưng với Thiên Anh, đó chỉ là một khoảng không xa lạ khi không có mẹ.

Vĩnh Kha không phải người kiên nhẫn, anh lớn lên trong kỷ luật nghiêm khắc của gia tộc Hàn, năm bảy tuổi đã tự học đánh cờ, mười ba tuổi đã sống độc lập, cưỡi ngựa và nói ba thứ tiếng.

Anh không biết chăm sóc trẻ con, anh cũng không biết phải đối diện với đôi mắt trong veo là như thế nào, đôi mắt khiến anh nhói lên trong cơn mưa tầm tã.

Một đêm khuya, mưa lại rơi. Trong biệt thự, mọi người đã ngủ cả.

Vĩnh Kha vừa từ công ty trở về, còn chưa thay áo vest thì nghe tiếng lạch cạch ở ngoài hành lang.

Anh mở cửa bước ra, bắt gặp hình ảnh cô bé nhỏ mặc đồ ngủ ôm gấu bông, chân trần đi loạng choạng trong ánh đèn mờ.

“Thiên Anh?”

Cô bé dừng lại, ngước nhìn anh với đôi mắt tròn xoe đầy nước.

“Anh Kha, mẹ chưa về ạ?”

Vĩnh Kha như bị ai đó bóp chặt tim, anh bước tới ngồi xuống ngang tầm cô bé, tay đưa ra vuốt tóc thì chần chừ một giây.

Cuối cùng anh vươn tay, nhẹ nhàng bế cô bé lên.

“Ngủ một giấc đi, em sẽ gặp được mẹ trong mơ.”

Cô bé dụi đầu vào ngực anh, ấm áp và mềm mại như một chú mèo con.

“Anh Kha, ôm em ngủ được không ạ, em sợ sấm.”

Và rồi anh đành bế cô bé về phòng mình ngủ, ban đầu chỉ nghĩ sẽ dỗ cho cô bé nín và đợi khi ngủ rồi sẽ đưa trở lại phòng.

Nhưng chưa đầy mười phút sau, Thiên Anh đã rúc vào ngực anh ngủ say như chưa từng biết sợ là gì.

Tiếng sấm ngoài trời gầm vang dữ dội, ánh chớp loé lên xuyên qua rèm cửa sổ, nhưng cô bé trong lòng không còn run rẩy nữa.