Một đêm mưa rất lớn, bầu trời đen kịt sấm sét gầm rú như thể báo trước một điều gì đó không lành.
Hàn Vĩnh Kha khi ấy mới 20 tuổi, lái xe từ tiệc sinh nhật của một người bạn. Đường trơn, tầm nhìn lại bị hạn chế, anh vừa giảm tốc độ thì đèn pha phía trước vụt lên làm chói tầm nhìn.
Một chiếc xe con lao ra từ ngã ba, không xin nhan, không kịp phanh.
Rầm!
Tiếng va chạm xé toạc màn đêm. Trong chiếc xe lật nghiêng, một người phụ nữ bê bết máu, đang cố hết sức đẩy đứa bé gái nhỏ ra khỏi cửa sổ bị vỡ.
“Con… Thiên Anh… con gái tôi…”
Đó là câu cuối cùng người phụ nữ kịp thốt ra trước khi bất tỉnh, rồi lìa đời ngay trên tay Vĩnh Kha.
Thiên Anh khoảng 5 tuổi, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt vì sợ hãi.
Cô bé không khóc, chỉ nhìn anh bằng đôi mắt đen nhánh, ngân ngấn nước và lặng im như chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Vĩnh Kha đứng lặng bên xác người phụ nữ xa lạ, giữa cơn mưa lạnh buốt.
Tai nạn này, anh không hề có lỗi, nhưng người chết là mẹ của đứa trẻ ấy.
Và đứa trẻ chẳng còn ai bên cạnh.
Vài ngày sau, trong bệnh viện.
Quản gia nhà họ Hàn, ông Phúc lên tiếng khi nhìn bảng hồ sơ.
“Cô bé không còn thân nhân.”
“Nếu cậu chủ đã cứu nó, sao không cho nó một mái nhà? Dù gì… cũng là một sinh mệnh.”
Vĩnh Kha im lặng, nhìn Thiên Anh đang ngồi ngoan ngoãn trên ghế chờ, ôm một con gấu bông mà y tá đưa cho.
Cô bé gầy gò, nhỏ bé đến mức khiến lòng anh nhói lên.
“Bảo là em gái tôi.”
“Kể từ hôm nay, Thiên Anh là em gái của Hàn Vĩnh Kha tôi.”
Căn biệt thự nằm sâu trong khu nhà giàu, cổng lớn sắt màu đen tự động mở ra, để lộ con đường lát đá dẫn vào một toà nhà cổ kính như trong truyện cổ tích.
Nhưng đối với một cô bé năm tuổi, tất cả chỉ là một thế giới xa lạ lạnh lẽo.
Thiên Anh được bế xuống xe bởi một người giúp việc, dẫn vào sảnh lớn lộng lẫy với trần nhà cao chót vót, có đèn chùm pha lê và thảm nhung đỏ.
Cô bé siết chặt con gấu trong tay, đôi mắt đen to tròn ngơ ngác nhìn xung quanh.
Thiên Anh lên tiếng hỏi người cạnh mình, giọng cô rất nhỏ gần như là thì thầm.
“Ông Phúc, mẹ con đâu rồi ạ?”
Ông Phúc dừng bước, quay lại nhìn cô bé, trong một thoáng ánh mắt ông già đi mấy phần.
Ông cúi xuống, giọng trầm khàn cười hiền với cô bé.
“Lớn lên con sẽ biết.”
Thiên Anh mím môi, cô bé không hiểu tại sao mẹ lại không ở cùng cô, bắt đầu cổ họng nghẹn lại, mắt cay xè đi.