Những ngày sau khi Hạ Thần tiết lộ sự thật về cái giá của giấc mơ, cuộc sống của Lục Tiểu Ngôn trở thành một chuỗi những khoảnh khắc vừa ngọt ngào vừa đau đớn. Mỗi ngày trôi qua, cô lại mất đi một phần ký ức của ngày hôm trước, như thể thời gian đang chậm rãi xóa sạch những nét vẽ đẹp đẽ mà cô và Hạ Thần đã cùng nhau tạo nên. Nhưng dù vậy, cô vẫn cố gắng bám víu vào từng giây phút bên anh, như một người lữ khách cố níu lấy ánh nắng cuối ngày trước khi màn đêm buông xuống.
Tiểu Ngôn vẫn giữ thói quen ghi lại mọi khoảnh khắc bên Hạ Thần vào cuốn sổ nhỏ màu xanh lam mà cô mua ở một tiệm văn phòng phẩm cũ kỹ gần nhà. Cô viết bằng nét chữ nghiêng nghiêng, đôi khi vội vàng đến mức mực lem cả ra trang giấy, như thể sợ rằng nếu chậm một chút, những ký ức ấy sẽ tan biến trước cả khi cô kịp lưu giữ. Cô viết về những buổi chiều anh đứng đợi cô trước công ty với ly cacao nóng còn bốc khói, về lần anh đội mưa đến đưa cô chiếc ô đen mà cô hay quên, về những cái nắm tay lặng lẽ dưới ánh đèn đường mờ ảo mà cô từng cảm thấy như cả thế giới đều thuộc về mình. Nhưng mỗi sáng thức dậy, khi mở cuốn sổ ra đọc, cô lại cảm thấy như đang đọc câu chuyện của một người xa lạ – một người hạnh phúc mà cô không còn nhớ rõ.
Hạ Thần cũng thay đổi. Anh vẫn ở bên cô, vẫn dịu dàng như trước, nhưng ánh mắt anh ngày càng đượm buồn, như thể mỗi ngày trôi qua đều là một nhát dao chậm rãi đâm vào trái tim anh. Anh cố gắng cười nhiều hơn, nói nhiều hơn, như muốn lấp đầy những khoảng trống ký ức của Tiểu Ngôn bằng những khoảnh khắc mới. Anh thường mang đến những món quà nhỏ, như một chiếc kẹp tóc hình bông hoa mà anh nói nhìn giống nụ cười của cô, hay một túi hạt dẻ rang nóng mà anh biết cô thích ăn vào những ngày đông lạnh. Nhưng cả hai đều biết rằng, dù có cố gắng đến đâu, họ cũng không thể thắng nổi thời gian.
Một buổi sáng, khi ánh nắng nhạt nhòa xuyên qua rèm cửa sổ chiếu lên khuôn mặt Tiểu Ngôn, cô mở cuốn sổ ra và đọc lại những dòng chữ mình viết tối qua: "Hôm nay A Thần đưa tôi đến công viên, chúng tôi ngồi trên ghế đá và cùng ngắm hoàng hôn. Anh ấy nói rằng ánh hoàng hôn đẹp như nụ cười của tôi, nhưng tôi thấy mắt anh ấy buồn lắm. Tôi không biết tại sao, nhưng tôi cảm thấy sợ... Sợ rằng một ngày nào đó, tôi sẽ không còn nhớ được ánh mắt ấy nữa."
Tiểu Ngôn đọc xong, nước mắt lặng lẽ rơi xuống trang giấy, làm nhòe đi một góc chữ. Cô không nhớ được khoảnh khắc ấy, không nhớ ánh hoàng hôn mà Hạ Thần nói, không nhớ ánh mắt buồn bã của anh. Cô chỉ biết rằng trái tim mình đau nhói mỗi khi nghĩ đến việc sẽ quên anh, như thể có một phần linh hồn cô đang dần bị xóa sạch.
Cô gọi điện cho Hạ Thần, giọng run run: "A Thần, hôm nay cậu có rảnh không? Tôi muốn gặp cậu... Tôi sợ lắm, tôi không muốn quên thêm nữa..."
Hạ Thần ở đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi giọng anh vang lên, dịu dàng nhưng đượm buồn: "Tiểu Ngôn, tôi luôn rảnh vì chị. Chị đợi tôi nhé, tôi đến ngay."
Chưa đầy một tiếng sau, Hạ Thần đã đứng trước cửa căn hộ nhỏ của Tiểu Ngôn, tay cầm một túi bánh bao nhân thịt còn nóng và một ly cacao nóng với ít quế. Anh mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không che giấu được đôi mắt đỏ hoe của anh. "Tiểu Ngôn, chị ăn sáng chưa? Tôi mua cái này cho chị, ăn đi kẻo nguội."
Tiểu Ngôn nhìn anh, lòng dâng lên một cảm giác ấm áp xen lẫn đau đớn. Cô nhận lấy túi bánh bao, nhưng không ăn ngay, chỉ nắm lấy tay anh và kéo anh ngồi xuống chiếc sofa cũ kỹ trong phòng khách. "A Thần, cậu có nghĩ ra cách nào chưa? Tôi... tôi không muốn quên cậu đâu..."
Hạ Thần cúi đầu, đôi tay anh đan chặt vào nhau như đang cố kìm nén một cơn đau. Anh khẽ nói: "Tiểu Ngôn, tôi đang cố... Tôi không muốn chị quên tôi, nhưng tôi cũng không muốn thấy chị đau khổ thế này. Chỉ cần chị cho tôi thêm thời gian, tôi sẽ tìm cách, được không?"
Tiểu Ngôn gật đầu, nhưng trong lòng cô biết rằng thời gian không bao giờ đứng về phía họ. Cô tựa đầu vào vai anh, cảm nhận hơi ấm từ anh lan qua từng tế bào trong cơ thể cô, và thì thầm: "A Thần, chỉ cần cậu ở đây, tôi không sợ gì cả."
Hạ Thần không đáp, chỉ vòng tay ôm lấy cô, như muốn bảo vệ cô trước cơn gió lạnh của định mệnh.
Một buổi chiều cuối đông, khi bầu trời phủ một lớp mây xám nhạt, Hạ Thần dẫn Tiểu Ngôn đến con hẻm hoa giấy đỏ rực nơi họ từng nhảy múa. Cây hoa giấy vẫn rực rỡ như trong ký ức của anh, nhưng hôm nay, những cánh hoa rơi lác đác dưới cơn gió lạnh, như đang khóc thương cho một điều gì đó sắp mất đi. Hạ Thần cầm tay cô, giọng anh khẽ: "Tiểu Ngôn, chị còn nhớ nơi này không?"
Tiểu Ngôn nhìn quanh, ánh mắt cô lạc lõng như một đứa trẻ lạc đường. Cô lắc đầu, giọng nhỏ: "Tôi không nhớ... Nhưng tôi biết đây là nơi đặc biệt, vì cậu đã viết trong sổ rằng chúng ta từng nhảy múa ở đây."
Hạ Thần mỉm cười, nhưng nụ cười ấy mang một nỗi đau không thể che giấu. Anh lấy điện thoại ra, bật bài "Thanh Mai Trúc Mã" mà họ từng cùng nghe, và kéo cô vào giữa con hẻm. "Vậy chúng ta nhảy lại một lần nữa, được không? Dù chị không nhớ, tôi muốn chị cảm nhận lại cảm giác ấy."
Tiểu Ngôn gật đầu, để anh dẫn cô theo từng bước chân chậm rãi. Giai điệu bài hát vang lên, dịu dàng như một bản nhạc ru, kéo cô vào một thế giới mơ hồ mà cô không còn nhớ rõ. Cô nhìn Hạ Thần, thấy ánh mắt anh sáng lên như ánh sao, và trong khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy một cảm giác quen thuộc ùa về, như thể trái tim cô vẫn nhớ anh dù tâm trí cô đã quên.
Khi bài hát kết thúc, Hạ Thần dừng lại, nhưng vẫn nắm chặt tay cô, như thể sợ rằng nếu buông ra, cô sẽ biến mất mãi mãi. Anh khẽ nói: "Tiểu Ngôn, tôi đã tìm ra cách để dừng chuyện này lại. Nhưng... tôi không biết chị có chịu nổi không."
Tiểu Ngôn sững người, ánh mắt cô sáng lên với một tia hy vọng mong manh. "Cách gì? A Thần, cậu nói đi, dù là gì tôi cũng chịu được. Tôi không muốn quên cậu nữa..."
Hạ Thần cúi đầu, đôi tay anh siết chặt tay cô đến mức làm cô hơi đau. Anh nói, giọng run rẩy: "Tôi đã mơ thấy một điều từ lâu, nhưng tôi không dám tin. Trong giấc mơ ấy, có một cách để dừng việc chị mất đi ký ức. Đó là... tôi phải rời xa chị, đúng số ngày chúng ta đã ở bên nhau. Nếu tôi làm vậy, ký ức của chị sẽ trở lại như ban đầu, như trước khi tôi xuất hiện trong cuộc đời chị."
Tiểu Ngôn cảm thấy trái tim mình như ngừng đập. Cô nhìn Hạ Thần, ánh mắt đầy hoang mang và đau đớn: "Rời xa tôi? Ý cậu là... cậu sẽ đi đâu? Và nếu tôi lấy lại được ký ức, tôi sẽ quên hết những gì chúng ta đã có sao?"
Hạ Thần gật đầu, giọng anh nghẹn lại: "Đúng vậy. Nếu tôi rời đi, chị sẽ lấy lại được ký ức của những ngày trước khi gặp tôi. Nhưng tất cả những gì chúng ta đã trải qua, những nụ cười, những cái nắm tay, những khoảnh khắc ở bên nhau... chị sẽ không còn nhớ gì nữa. Tôi cũng không biết liệu mình có thể quay lại hay không, nhưng ít nhất, chị sẽ không phải sống trong một thế giới mà ký ức cứ dần tan biến."
Tiểu Ngôn lắc đầu, nước mắt rơi xuống gò má cô, thấm đẫm chiếc áo len trắng mà cô đang mặc. Cô nắm lấy tay anh, giọng vỡ òa: "A Thần, tôi không muốn thế! Tôi thà mất đi ký ức mỗi ngày, thà quên đi mọi thứ, còn hơn là quên cậu! Cậu không được rời xa tôi, nghe không?"
Hạ Thần ôm lấy cô, siết chặt cô trong vòng tay, như muốn khắc sâu hơi ấm của mình vào tâm hồn cô. Anh nói, giọng khàn đi: "Tiểu Ngôn, tôi cũng không muốn rời xa chị. Nhưng tôi không thể chịu nổi khi thấy chị đau khổ thế này. Mỗi ngày chị quên đi một phần ký ức, tôi cảm thấy như chính mình đang gϊếŧ chết chị vậy. Tôi thà để chị quên tôi, còn hơn để chị sống trong một thế giới không còn ký ức."
Tiểu Ngôn khóc nức nở trong lòng anh, từng giọt nước mắt thấm đẫm áo anh, như những giọt mưa rơi xuống con hẻm hoa giấy. Cô thì thầm, giọng nghẹn ngào: "A Thần, tôi không mạnh mẽ như cậu nghĩ đâu... Nếu cậu đi, tôi không biết mình sẽ sống thế nào..."
Hạ Thần không đáp, chỉ ôm cô chặt hơn, để mặc nước mắt của chính mình rơi xuống vai cô. Anh biết rằng dù có nói gì đi nữa, nỗi đau này cũng không thể xoa dịu. Nhưng anh cũng biết rằng, nếu anh không rời đi, Tiểu Ngôn sẽ ngày càng chìm sâu vào bóng tối của sự quên lãng, và anh không thể để điều đó xảy ra.
Những ngày cuối cùng trước khi Hạ Thần rời đi, họ cố gắng sống trọn vẹn từng khoảnh khắc, như thể mỗi giây phút đều là lần cuối cùng. Hạ Thần đưa Tiểu Ngôn đi qua những con hẻm nhỏ mà cô từng yêu thích, cùng cô ăn những món ăn vặt rẻ tiền mà cô đã quên từ lâu, và ngồi bên cô đọc những cuốn sách cũ kỹ mà cô từng thích. Họ không nói nhiều về việc chia tay, nhưng mỗi ánh mắt, mỗi cái nắm tay, đều như một lời từ biệt không lời.
Một buổi tối, khi cả hai ngồi bên cửa sổ căn hộ nhỏ của Tiểu Ngôn, nhìn mưa rơi ngoài trời, Hạ Thần lấy trong túi ra một đóa cẩm chướng trắng, cài lên tóc cô. Anh mỉm cười, nụ cười dịu dàng nhưng đầy đau đớn: "Tiểu Ngôn, loài hoa này giống như chị – tinh khôi nhưng dễ vỡ. Dù tôi không còn ở đây, tôi hy vọng chị sẽ luôn nhớ rằng có một người từng yêu chị hơn cả chính mình."
Tiểu Ngôn cúi đầu, nước mắt rơi xuống đóa hoa trắng trên tay cô. Cô nắm lấy tay anh, giọng run rẩy: "A Thần, tôi không muốn cậu đi... Tôi biết tôi ích kỷ, nhưng tôi không thể chịu được khi nghĩ rằng mình sẽ quên cậu..."
Hạ Thần kéo cô vào lòng, hôn nhẹ lên trán cô, giọng anh khàn đi: "Tiểu Ngôn, nếu có kiếp sau, tôi sẽ sinh ra sớm hơn, để không phải để chị đợi lâu như thế. Nhưng ở kiếp này, tôi chỉ có thể làm được đến đây thôi. Chị phải sống thật tốt, được không?"
Tiểu Ngôn không đáp, chỉ ôm lấy anh thật chặt, như thể muốn giữ anh lại mãi mãi. Nhưng cả hai đều biết rằng, thời gian không bao giờ tha thứ cho những kẻ si tình.
Đêm cuối cùng, Hạ Thần đưa Tiểu Ngôn đến con hẻm hoa giấy lần cuối, nơi từng chứng kiến những khoảnh khắc hạnh phúc nhất của họ. Dưới ánh đèn đường mờ ảo, những cánh hoa giấy đỏ rực rơi lác đác xuống mặt đất, như những giọt máu khô đọng lại trong ký ức. Gió lạnh thổi qua, mang theo cái se sắt của đêm đông, nhưng không thể nào lạnh bằng trái tim đang vỡ vụn của cả hai người.
Hạ Thần đứng trước mặt Tiểu Ngôn, đôi tay anh run rẩy khi nắm lấy tay cô, như thể đang cố níu giữ một điều gì đó sắp tan biến mãi mãi. Ánh mắt anh đỏ hoe, nhưng anh cố kìm nén để không để nước mắt rơi, vì anh biết rằng nếu anh khóc, Tiểu Ngôn sẽ càng đau khổ hơn. Anh khẽ nói, giọng lạc đi trong gió: "Tiểu Ngôn, tôi sẽ rời đi đúng số ngày chúng ta đã ở bên nhau. Khi tôi đi, ký ức của chị sẽ trở lại. Chị sẽ không nhớ tôi, nhưng tôi chỉ hy vọng... chị sẽ sống thật hạnh phúc."
Tiểu Ngôn lắc đầu dữ dội, nước mắt rơi không ngừng, thấm đẫm khuôn mặt cô như một cơn mưa không bao giờ dứt. Cô nắm chặt tay anh, những ngón tay nhỏ bé của cô bấu vào da thịt anh đến mức đỏ lên, như thể muốn giữ anh lại bằng cả sinh mệnh mình. "A Thần, đừng đi... Tôi xin cậu, đừng đi!" Cô nghẹn ngào, giọng nói vỡ òa trong từng tiếng nấc, mỗi từ đều như một mũi dao đâm vào chính trái tim cô. "Tôi thà mất hết ký ức, thà quên đi cả thế giới này, còn hơn là quên cậu! Cậu biết không, mỗi ngày bên cậu, dù tôi không nhớ được gì, nhưng trái tim tôi vẫn biết rằng tôi yêu cậu... Cậu không được bỏ tôi mà đi!"
Hạ Thần cúi đầu, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống, từng giọt lặng lẽ thấm vào mặt đất lạnh giá. Anh ôm lấy cô, siết chặt cô trong vòng tay, như muốn khắc sâu hơi ấm của mình vào tâm hồn cô trước khi mọi thứ biến mất. "Tiểu Ngôn, tôi cũng không muốn rời xa chị..." Anh nói, giọng khàn đặc, như thể mỗi từ đều phải đánh đổi bằng cả linh hồn anh. "Chị có biết không, mỗi ngày thấy chị quên đi những gì chúng ta đã có, tôi cảm thấy như chính mình đang gϊếŧ chết chị. Tôi không thể tiếp tục như vậy được nữa... Tôi thà để chị quên tôi, để chị sống một cuộc đời bình yên, còn hơn để chị chìm trong bóng tối của sự quên lãng."
Tiểu Ngôn đẩy anh ra, nhưng rồi lại lao vào lòng anh, đôi tay nhỏ bé của cô đấm nhẹ lên ngực anh, như một đứa trẻ bất lực trước số phận. "Bình yên sao nổi khi không có cậu?!" Cô gào lên, tiếng khóc của cô hòa vào tiếng gió, vang vọng trong con hẻm nhỏ như một bản nhạc bi ai. "A Thần, cậu nói cậu yêu tôi, vậy tại sao cậu lại bỏ tôi? Cậu nói tôi là tương lai của cậu, vậy tại sao cậu lại để tương lai ấy tan vỡ? Tôi không cần ký ức, không cần quá khứ, tôi chỉ cần cậu thôi... Cậu đừng đi, làm ơn..."
Hạ Thần ôm lấy khuôn mặt cô trong đôi tay run rẩy, ngón tay anh lau đi những giọt nước mắt trên gò má cô, nhưng càng lau, nước mắt cô càng rơi nhiều hơn, như một cơn mưa không thể ngừng lại. Anh nhìn vào đôi mắt cô, đôi mắt mà anh đã yêu từ những giấc mơ đầu tiên, và giờ đây, nó đang ngập tràn đau đớn vì anh. "Tiểu Ngôn, tôi xin lỗi..." Anh thì thầm, giọng vỡ vụn như một mảnh thủy tinh bị đập tan. "Tôi không đủ mạnh mẽ để giữ chị lại. Tôi không thể thắng nổi thời gian... Nhưng tôi hứa, dù chị quên tôi, tôi sẽ không bao giờ quên chị. Dù tôi ở đâu, dù bao nhiêu năm trôi qua, tôi vẫn sẽ yêu chị, mãi mãi."
Tiểu Ngôn ôm lấy anh, khóc đến mức không còn hơi sức để nói thêm lời nào. Cô cảm thấy trái tim mình như bị xé làm trăm mảnh, mỗi mảnh đều khắc sâu hình bóng của Hạ Thần, nhưng cô biết rằng cô không thể giữ anh lại. Cô chỉ có thể ôm anh thật chặt, như ôm lấy một giấc mơ sắp tan biến, và thì thầm trong nước mắt: "A Thần, nếu tôi quên cậu, cậu phải tìm cách để tôi nhớ lại, được không? Dù chỉ là một chút thôi, tôi muốn nhớ rằng tôi từng yêu cậu nhiều thế nào..."
Hạ Thần gật đầu, nước mắt anh rơi xuống mái tóc cô, hòa vào những giọt nước mắt của cô. Anh lấy trong túi ra một đóa cẩm chướng trắng đã héo một phần, cài lên tóc cô lần cuối, giọng anh nghẹn ngào: "Tiểu Ngôn, đóa hoa này giống như tình yêu của chúng ta – tinh khôi nhưng dễ vỡ. Dù nó có héo đi, tôi vẫn sẽ giữ nó trong tim, như cách tôi giữ chị mãi mãi."
Anh hôn lên trán cô, một nụ hôn dài và đầy đau đớn, như muốn gửi gắm cả trái tim mình vào đó. Rồi anh từ từ buông cô ra, từng ngón tay rời khỏi tay cô như một vết cắt chậm rãi trên da thịt. Tiểu Ngôn cố vươn tay níu lấy anh, nhưng anh lùi lại, ánh mắt anh nhìn cô lần cuối, như muốn khắc sâu hình bóng cô vào tâm hồn mình trước khi mọi thứ tan biến.
"A Thần!" Tiểu Ngôn gào lên, tiếng gọi của cô vang vọng trong con hẻm nhỏ, nhưng Hạ Thần đã quay lưng bước đi, bóng lưng anh mờ dần trong màn đêm lạnh giá, hòa vào những giọt mưa lất phất rơi. Cô quỵ xuống mặt đất, ôm cuốn sổ nhỏ màu xanh lam trong tay, khóc đến mức không còn hơi sức để thở. Những cánh hoa giấy đỏ rơi xuống quanh cô, như những giọt lệ của trời, khóc thương cho một tình yêu không thể trọn vẹn.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, Tiểu Ngôn ngồi đó, ôm lấy nỗi đau của mình, như ôm lấy một mảnh ký ức đã vỡ tan. Cô thì thầm, giọng lạc đi trong gió: "A Thần, tôi sẽ cố nhớ cậu... Dù chỉ là một chút thôi..."